Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bạch Dạ Kình lại gần, chỉ thấy cô đang cuộn người nằm ngủ trên ghế sofa. Trên người mặc quần áo ngủ màu trắng, hai tay để cùng một chỗ gối dưới đầu, nhìn cực kì an bình. Chỉ là rõ ràng cô ngủ cực kì không an tâm, cho dù trong mơ cũng gắt gao nhíu mày, bao phủ một tầng lo lắng.
Là lo buổi họp báo ngày mai của anh sao?
Bạch Dạ Kình cầm điều khiển tắt tivi, ngược lại ôm lấy cô đang nằm trên ghế sofa, cô rất nhẹ, hiện tại nằm trong khuỷu tay anh nhẹ như sợ lông vũ không có sức nặng vậy.
Mái tóc mềm mại vừa gội qua vẫn đang tỏa ra mùi hương thơm mát. Bạch Dạ Kình nhìn cô, trong mắt chỉ còn lại sự mềm mại, anh không đánh thức cô mà cẩn thận ôm cô vào phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường king size.
Gối đầu màu trắng, mái tóc cô dài xõa ra như tầng mây, mềm mại mà lười biếng, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn càng trở nên xinh đẹp. Bạch Dạ Kình đưa tay vuốt vuốt giũa mi tâm của cô, hàng lông mi của cô hơi rung rung nhưng vẫn không tỉnh.
Anh kéo chăn che kín cho cô, sau đó mới tiến vào phòng tắm.
Làn nước ấm phun xuống, dòng nước ấm chảy xuống thân hình hoàn mỹ của anh, bắp thịt rắn chắc, đương cong tuyệt đẹp làm cho người ta huyết mạch sôi trào, cả người toát ra vẻ nam tính mãnh liệt.
Năm tháng như để lại vết sẹo trên người anh nhưng lại làm cho anh có sức gợi cảm của đàn ông.
Người đàn ông nhìn thế nào cũng cực kì hoàn mỹ.
Bạch Dạ Kình đứng dưới làn nước ấm, trong đầu đều là khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tinh Thần mà không cách nào lái đi được. Còn có thân thể mảnh khảnh mềm mại lúc ôm vào ngực, cho dù không làm gì nhưng vẫn khiến cho cả người anh bốc cháy.
Trên thực tế thì anh nhẫn nhịn đã đủ lâu rồi.
Nghĩ như vậy, anh đưa tay tắt vòi nước, cầm lấy khăn tắm lau qua tùy ý che nửa dưới, lắc đầu để hất hết nước có dính trên tóc, bước chân thon dài chuẩn bị bước ra ngoài.
Cửa phòng tắm lúc này bị người từ bên ngoài bỗng nhiên đẩy ra. Hạ Tinh Thần tỉnh dậy, đang mặc áo ngủ đứng ngoài cửa, đôi mắt bình tĩnh nhìn anh. Hiện tại trong mắt đã không có vẻ buồn ngủ, chỉ là có phải do hơi nước bên trong phòng tắm hay không mà trong mắt cô như có một tầng sương mỳ, hai tay nắm chặt để bên người, trong tay như đang nắm thứ gì đó.
Bạch Dạ Kình nhìn cô, khóe môi nhếch lên, như cười như không nhìn cô: “Trước kia lại không biết em còn có sở thích nhìn lén đàn ông tắm cơ đấy.”
Hạ Tinh Thần vẫn không hề phản bác, càng không đỏ mặt đi ra như bình thường, ngược lại chân không đi về phía trước, sau đó dừng lại trước mặt anh. Sau đó như muốn nói gì lại không biết nói thế nào, đôi môi mấp máy chỉ biết cúi đầu im lặng.
Đêm nay cô cực kì không thích hợp.
Bạch Dạ Kình nhìn cô, rút khăn lông lau mặt và tai, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với anh sao?”
Hạ Tinh Thần nhắm mắt đi theo anh, anh không nghe thấy câu trả lời, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn cô. Tiện tay ném khăn lau mặt lên ghế thái phi, ánh mắt trầm xuống: “Có lời gì cứ nói, im lặng làm cái gì?”
“Trước kia anh đã nói qua, nhưng vì sao….” Rốt cuộc cô cũng mở miệng, hai tay buông thõng bên người liền nắm chặt.
“Nói cái gì?” Anh nhìn cô, lại nhìn nắm tay của cô, loáng thoáng có thể nhìn thấy gì đó từ trong tay cô. Anh lại hỏi: “Em cầm thứ gì trong tay vậy?”
Hạ Tinh Thần để tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn anh. Anh nhíu mày, hình như hơi thiếu kiên nhẫn. Hàng lông mi của cô rung rung, lúc này mới khó khăn từ từ mở miệng: “Lần trước anh đã nói, lấy bản thân em tới cầu xin anh thì anh có thể để con lại cho em.”
Nói xong lời này, giọng nói của cô nhẹ đi vài phần, gương mặt hơi không được tự nhiên.
Bạch Dạ Kình giật mình, lại không nghĩ tới hiện tại cô lại nói ra lời này. Đôi mắt anh lạnh lùng: “Hiện tại em nói những lời này với anh là có ý gì?”
Sắc mặt của anh cực kì khó coi, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Hạ Tinh Thần không còn cách nào khác, cô cắn môi, hít một hơi thật sâu, lúc ngẩng đầu lên thì ánh mắt bình tĩnh nhìn vào mắt anh: “Anh đưa con cho em, cái gì em cũng có thể cho anh.”
Trái tim anh đập nhanh, chỉ nghe thấy cô tiếp tục nói: “Em biết anh vẫn luôn muốn em.” Bên trong giọng nói có mấy phần không chịu nổi nhưng vẫn lấy hết dũng khí: “Vì con, em có thể cho anh.”
Vì con, lại là vì con, hiện tại cô dùng thân thể của cô đổi cho anh, dùng giọng điệu đó tới giao dịch với anh, thật sự muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất, vì con cô có thể làm bất cứ thứ gì.
Bạch Dạ Kình hung hăng trừng mắt cô, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng tắm. Hiển nhiên không muốn nhiều lời với cô.
“Bạch Dạ Kình.” Hạ Tinh Thần ở sau lưng đuổi theo muốn ngăn cản anh. Sắc mặt anh thâm trầm, đôi môi mở ra, lạnh lùng cho cô hai chữ: “Tránh ra.”
Cô cảm thấy cực kì chua xót nhìn anh đi ra khỏi phòng tắm đi vào phòng ngủ. Cô đi theo sau, anh lại coi cô như không khí, anh kéo khăn tắm trên người xuống, phiền chán ném xuống đất, thuận tay lấy quần áo ngủ trong tủ ra, cánh cửa tủ bị anh đóng mạnh, ở trong đêm tối làm cho người ta kinh hãi.
Hạ Tinh Thần thở dài ngồi xổm xuống nhặt lấy khăn tắm bị anh ném xuống sàn nhà, một tay kia vẫn gắt gao nắm chặt, tay còn lại xếp gọn khăn tắm sang bên cạnh.
Bạch Dạ Kình không thèm nhìn cô mà đi thẳng ra khỏi phòng. Hạ Tinh Thần nhìn chằm chằm chiếc khăn tắm màu trắng của anh, nhẹ nhàng mở miệng: “Lần này đi thăm mẹ, có thể một thời gian dài sẽ không quay trở lại.”
Bước chân của người đàn ông chợt dừng lại, làm như không hiểu lời của cô, quay đầu ra sức nhìn cô: “Lời em vừa nói nói lại lần nữa thử xem.”
Cô đứng thẳng, nhìn vào đôi mắt của anh, bàn tay nắm chặt, tấm bìa plastic nắm trong tay đâm vào lòng bàn tay phát đau.
“Để cho Đại Bạch tới đó cùng em, em sẽ tìm một trường học không tệ cho con. Hơn nữa tạm thời em sẽ không kết hôn với người khác, cho nên không cần con vì người khác mà chịu ủy khuất gì. Trong lòng nó cũng sẽ không mất mác.”
Bạch Dạ Kình xem như hiểu lời cô nói, đôi mắt đầy tức giận, anh bước mấy bước tới trước mặt cô: “Ai cho phép em mang con anh đi?”
Cô đúng là sảng khoái mà.
Nói đi là đi, ngay cả mang con trai của tính toán xong rồi.
Người gây sự chất vấn, hơn nữa vốn thân hình anh cao lớn, lại gần như vậy, khí thế áp bức làm cho Hạ Tinh Thần gần như không thở nổi. Cô hít một hơi thật sâu mở miệng nói: “Em biết anh và Tống Duy Nhất sắp kết hôn rồi.”
Bạch Dạ Kình dừng lại: “Cho nên sao?” không phủ nhận đáp án này mà từ chối cho ý kiến. Anh cũng không có ý định giấu cô.
“Cho nên em không muốn để cho Đại Bạch thương tâm. Có thể mang con đi trước lúc hai người kết hôn, đó là lựa chọn tốt nhất.”
Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy khó nghe.
Bạch Dạ Kình nắm lấy cằm cô nâng mặt cô lên, ánh mắt thâm trầm nhìn vào mắt cô: “Chỉ sợ con thương tâm vậy em thì sao? Sẽ thương tâm sao?”