Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 178: Chương 178: Chương 178: Tìm anh bằng bất cứ giá nào (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bạch Dạ Kình nắm lấy cằm cô nâng mặt cô lên, ánh mắt thâm trầm nhìn vào mắt cô: “Chỉ sợ con thương tâm vậy em thì sao? Em sẽ thương tâm sao?”

Hạ Tinh Thần không nói gì, đôi mắt nhìn anh bao phủ một tầng hơi nước, tầng hơi nước đó chất chứa sự thống khổ và phức tạp.

Cô có rất nhiều lời muốn nói nhưng mà cuối cùng lời đến bên môi lại cảm thấy không còn gì để nói.

Thật ra tình hình đã đến mức này nói gì đi nữa đều dư thừa hết, hoàn toàn không có ý nghĩa. Không phải cô nói vài ba câu là anh có thể lựa chọn không kết hôn với Tống Duy Nhất.

Thở dài, muốn gạt anh tay ra nhưng Bạch Dạ Kình không đồng ý, không khỏi tăng thêm lực đạo: “Khi nào thì biết anh và Tống Duy Nhất kết hôn?”

“Buổi tối gặp chuyện không may, em đã nghe thấy hết rồi.” Cô ăn ngay nói thật: “Nhưng mà chân chính xác nhận là tối hôm qua.”

“Cho nên tối qua anh nói chuyện điện thoại với Tống Duy Nhất lại bị em nghe hết rồi?”

Hạ Tinh Thần trầm mặc, đó là im lặng thừa nhận.

Bạch Dạ Kình hừ một tiếng, giọng nói đày thất vọng: “Nhiều ngày như vậy mà em có thể nhẫn nại được, cái gì cũng không thèm hỏi. Hiện tại em còn có thể nói thoải mái như vậy, nói đi là đi. Hạ Tinh Thần, em đúng là có khả năng duy trì sự bình thản.”

Cũng thật đủ vô tình.

Lãnh Phi nói, nếu thật lòng để ý thì sao có thể chịu đựng không nói một lời, không hỏi một câu?

Anh lên án như vậy, trong lòng Hạ Tinh Thần như cảm thấy bị kim đâm. Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng giữ tay anh, bướng bỉnh hỏi: “Lần trước nói như vậy anh còn giữ lời hứa với em sao? Em nhất định phải có con trai.”

Con trai, con trai.

Cô nhất định chỉ muốn còn trai mà để anh kết hôn với người đàn bà khác,cô lại không hỏi anh và người đàn bà khác kết hôn, cô có thể như cũ xoay người rời đi mà chưa hề có chút lưu luyến gì sao?

Bạch Dạ Kình cảm thấy cực kì tức giận, sự tức giận bao trùm trong mắt, lạnh lùng trào phúng: “Em dựa vào đâu mà nhận định thân thể của em có sức hấp dẫn như vậy? Bạch Dạ Kình anh có nhiều phụ nữ lắm, khi nào thì không có em thì không được?”

Hạ Tinh Thần ngẩn ra, lời anh nói cực kì tàn khốc, đâm cho cô chật vật không chịu đựng nổi.

Nhưng mà

Lại nói thật như vậy.

Anh chỉ cần ngoắc tay của anh đó, đám phụ nữ sẽ nguyện ý leo lên giường anh, ở trong mắt anh, hiện tại đối với hành động này cực kì đáng cười chăng?

Hạ Tinh Thần cắn môi, trong lòng cực kì khó chịu, giận dỗi nói: “Không cần thì cứ như vậy đi, là em tự mình đa tình.”

Theo bản năng kéo lại áo ngủ, chưa hề nhìn lấy anh. Thật ra trong áo ngủ cái gì cô cũng chưa mặc, hôm nay vốn hạ quyết tâm giao mình cho anh.

“Em ra ngoài trước, anh đi ngủ sớm một chút đi.” Cô nói xong liền nghiêng người đi qua người anh muốn rời đi. Nếu anh không muốn thì cô cũng không đến mức vì anh mà ép bản thân.

Cô phải nghĩ cách khác thôi.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ thì cánh tay đau đớn, bàn tay to lớn của người đàn ông chế trụ tay cô, cực kì dùng sức nhưng muốn bóp nát cô vậy. Cô quay đầu nhìn anh, đôi mắt người đàn ông đầy lửa giận.

Không đợi cô hồi phục tinh thần thì nháy mắt cả người cô bị người đàn ông ném lên giường.

Cô kinh ngạc muốn lùi ra sau để đứng lên, giường lớn đột nhiên lõm xuống, thân hình to lớn của người đàn ông bao phủ lên người cô, cánh tay chống bên cạnh cô, tay kia bắt đầu cởi áo ngủ trên người cô.

Gương mặt anh tràn đầy tức giận, trong lòng Hạ Tinh Thần cũng đã đầy tức giận rồi, lúc này lại sợ hãi, đẩy tay anh ra: “Anh làm cái gì đấy?”

“Không phải đã sớm chuẩn bị leo lên giường anh sao, bây giờ còn giả bộ rụt rè cái gì chứ?”

Từng câu từng chữ vừa bén nhọn vừa châm chọc làm cho gương mặt cô tái nhợt, vừa khuất nhục vừa phẫn hận: “Anh vô lại, em cũng chỉ muốn đòi lại con trai mà thôi.”

Bạch Dạ Kình không nhịn được nữa, ngược lại đè lấy tay phải cô, sắc mặt Hạ Tinh Thần thay đổi, thề chết cũng phải bảo vệ mình. Nhưng mà sức lực của cô đâu có thẻ là đối thủ của anh, cánh tay nắm chặt bị anh tách ra.

Cả người cô lộ ra ngay trước mặt.

Cô cảm thấy không chịu nổi.

Anh cầm trong tay, cười lạnh, từ trên cao nhìn cô: “Xem ra em chuẩn bị đầy đủ rồi, nhưng mà ai nói cho em như vậy là đủ?”

Đêm nay anh muốn cô trọn một lần.

Hàng lông mi của cô run rẩy, có chút hoảng sợ nhìn anh. Bộ dạng này của người đàn ông làm cho cô cảm thấy nguy hiểm bủa vây. Cô hối hận.

Bàn tay nắm chặt ga giường, cả người lùi đến trong góc. Bạch Dạ Kình không hề lưu tình kéo cô qua, nhìn bộ dáng thất kinh của cô, đôi mắt trầm xuống, cúi người hung hăng hôn cô.

Cô thở ra, theo bản năng vùng vẫy. Nhưng mà giãy giụa cũng không thoát nổi, hai tay vô lực đẩy vai anh. Anh tức giận, thô bạo xé áo ngủ của cô ném xuống mặt đất.

Cả người Hạ Tinh Thần như trứng chim bị bóc vỏ, da thịt bóng loáng, trần truồng, khuôn mặt đỏ như ánh trời chiều.

Bộ dạng vừa giận vừa hờn lại vừa xấu hổ và tức giận, cô quả thật đã chịu đến cực hạn rồi. Đôi mắt bao phủ tầng hơi nước, xấu hổ tức giận nhìn anh, nắm chặt góc chặt bọc gười lại như con nhộng, bộ dạng vừa quật cường bướng bỉnh lại điềm đạm đáng yêu.

Bạch Dạ Kình vừa mới bình tĩnh lại, nhìn thấy hình ảnh đó, nhất thời biến hóa. Đôi mắt đột nhiên thâm sâu, đáy mắt nổi sóng cuồn cuộn. Nới nào đó đã sưng đến phát đau.

Anh đưa tay kéo chặt trên người cô.

“Anh dừng tay.” Hạ Tinh Thần buồn bực muốn chết, thề chết chống cự, đơn giản bọc chặt lên người nhảy xuống giường. Bạch Dạ Kình ôm lấy thắt lưng cô, cô tức giận giẫm lên chân anh, lại bị anh trực tiếp ôm lấy.

Hạ Tinh Thần hít vào một hơi thật sâu

Người đàn ông này…..

Áo ngủ trên người anh mở ra, bên trong chẳng mặc gì. Tư thế của hai người hiện tại chỉ cách nha một chiếc chăn bông. Hạ Tinh Thần xấu hổ rút chân về nhưng mà Bạch Dạ Kình sao có thể để cho cô vừa ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.