Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Áo ngủ trên người anh mở ra, bên trong chẳng mặc gì. Tư thế của hai người hiện tại chỉ cách nha một chiếc chắn bông. Hạ Tinh Thần xấu hổ rút chân về nhưng mà Bạch Dạ Kình sao có thể để cho cô vừa ý.
Bàn tay trên eo cô dùng sức, cô không thể nào lùi ra sau, ngược lại lại dán sát vào người anh. Không đợi cô hồi phục tinh thần nháy mắt Bạch Dạ Kình rút chăn bông ra, hai người lúc này hoàn toàn không có gì ngăn cách.
Hạ Tinh Thần đỏ mặt sắp nhỏ ra máu rồi. hai mắt cũng đỏ, bưng kín tầng nước mắt.
“Anh tránh ra.”
“Không cho phép lộn xộn.” giọng nói của Bạch Dạ Kình khàn khàn, thở dốc nặng nề.
Cô rõ ràng cảm nhận được thân thể của người đàn ông như con sư tử thi triển sự oai phong, kêu gào muốn giữ lấy cô.
Bàn tay của người đàn ông, ôm chặt lấy hông cô, làm cho cô dán thật chặt vào người anh, cho dù là khi ngủ, cũng không buông lỏng.
Hạ Tinh Thần bị tiếng chuông di dộng của người đàn ông làm cho tỉnh giấc. Cô nhớ tối qua khi ngủ, rõ ràng là đưa lưng về phía anh để ngủ, không biết là ngủ đến khi nào thì đã nằm trong ngực anh, nghe được tiếng rung của điện thoại, cô cũng không mở mắt. Sự thật, sau khi trải qua chuyện tối qua, cô còn chưa biết làm sao để đối mặt với mối quan hệ phức tạp như thế giữa hai người bọn họ.
Điện thoại rung một hồi lâu, Bạch Dạ Kình mới tỉnh giấc. Dường như có chút không kiên nhẫn, anh cầm lấy điện thoại, áp đến bên tai. Hạ Tinh Thần không nghe thấy được người bên kia nói gì, chỉ nghe anh nói “Uhm!” một tiếng, rồi nói: “Vào đợi đi!”
Sau đó, tắt điện thoại, điện thoại lại bị ném lên đầu giường.
Anh vẫn nằm trên giường vài phút, cho dù nhắm hai mắt, Hạ Tinh Thần cũng có thể cảm nhận được, từ đầu đến cuối ánh mắt của anh vẫn dừng trên người mình, khiến cho cô không được tự nhiên. Dù sao, bây giờ cô cũng không mặc gì cả!
Cô không thể chịu đựng được nữa, suýt nữa đã định mở mắt ra, khi trốn vào trong chăn, rốt cuộc Bạch Dạ Kình cũng đã trở người xuống giường.
Sau đó, cô nghe được âm thanh ma sát, anh đi vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo.
Thở một hơi thật dài, Hạ Tinh Thần nhân lúc này, đứng dậy kiếm áo ngủ của mình khoác vào, vén chăn vội vã xuống giường. Hai chân vừa mới chạm sàn, chỉ cả thấy hai chân như nhũn ra, chống tay lên mép giường, mới miễn cưỡng chống đỡ được bản thân.
Cắn môi, hơi giận anh!
Thật sự nguy hiểm! Vốn dĩ, người đàn ông này hoàn toàn không hề tiết chế! Cho nên, căn bản là tối qua hai người đã phóng túng quá mức! Nhưng, so với bộ dạng ủ rủ không chút phấn chấn của cô, tinh thần của anh còn tốt hơn nhiều so với thường ngày! Thật quá không công bằng!
Trong lòng tức tối, bước chân cũng không dám dừng. Lặng lẽ đi đến cửa, tay, nhẹ nhàng mở chốt cửa. Đi ra ngoài, không ngờ Lãnh Phi lại mới vừa đi đến cửa, hai người chạm mặt nhau. Bản thân vô cùng nhếch nhác, hơn nữa lại còn mặc áo ngủ từ trong phòng của anh đi ra, thậm chí, hơn nữa dấu hôn trên cổ cũng không che giấu được.
Ánh mắt của cô lập tức có sự lúng túng.
Lãnh Phi là người từng trải, nhìn người cũng nhiều, vừa thấy tính huống này, trong lòng đột nhiên hiểu rõ. Nhưng cũng không nói ra, chỉ mỉm cười, chào hỏi: “Chào buổi sáng, Hạ tiểu thư!”
“Chào buổi sáng!” Hạ Tinh Thần trả lời lại, cũng không ở lại lâu, quẫn bách xoay người đi vào phòng ngủ.
Lấy quần áo của mình, xoay người đi vào phòng trang phục. Cởi bộ áo ngủ xuống, khắp nơi trên cơ thể đều là dấu hôn đỏ thẫm, từ cổ tràn xuống ngực...
Cô không kiềm chế được mà nhớ đến hình ảnh khiến cho người khác mặt đỏ tía tai của đêm qua. Năm năm trước, khi ở cùng anh, hình ảnh ngây ngô dại dột cũng không liên tục...
Nhưng, lần này...
Tất cả hình ảnh, đều rõ nét.
Đến tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ nụ hôn triền miên lại thô bạo của anh...nhiệt độ và sức quyến rũ từ ngón tay thon dài của anh khiến cho người khác điên cuồng...
Nhưng...
Những cảm xúc mãnh liệt này, từ hôm nay trở đi, đều trở thành quá khứ!
Hạ Tinh Thần thở một hơi dài, vỗ vỗ gương mặt của mình, nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo trở lại, không được nghĩ gì nữa.
Một lát sau, thay xong quần áo đi ra, Bạch Dạ Kình đã ăn mặc chỉnh tề đi ra. Trong phòng ăn, bữa sáng phong phú đã sớm được dọn lên. Anh ngồi ở vị trí chủ nhân, cầm đũa, tao nhã mà dùng bữa.
Hạ Tinh Thần xách đồ của mình, khi đi qua phòng ăn, anh chỉ hơi ngước mắt lên, liếc nhìn cô, không nói gì. Trong ánh mắt cũng không có chút ấm áp dư thừa.