Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 180: Chương 180: Chương 180: Trời sáng nói lời chia tay (2).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hạ Tinh Thần xách đồ của mình, khi đi qua phòng ăn, anh chỉ hơi ngước mắt lên, liếc nhìn cô, không nói gì. Trong ánh mắt cũng không có chút ấm áp dư thừa.

Hạ Tinh Thần biết, anh đang tức giận. Nhưng, cô cũng không rõ, rốt cuộc là anh đang giận việc cô muốn dẫn Đại Bạch đi, hay là...giận cô nói, sau này, cô cũng không quay về nữa?

“Hạ tiểu thư, không ăn bữa sáng rồi đi sao?” Lãnh Phi thấy cô không có ý ở lại, không nhịn được mà cất tiếng hỏi.

“...” Hạ Tinh Thần lặng lẽ nhìn sang Bạch Dạ Kình, sự lạnh lùng của anh khiến cho lòng cô cảm thấy có chút mất mác, có chút tổn thương. Tối qua khi anh đòi hỏi cô, sự nhiệt tình kia, cũng là dồn hết tâm trí...

Xuống giường, giống như đã trở thành một người khác.

Chuyển tâm mắt đi, lắc đầu: “Tôi còn có việc khác, cho nên không thể ăn!”

Nói xong, dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Buổi họp báo biểu chiều, hi vọng mọi người đều thuận lợi.”

Lúc này Lãnh Phi mới cảm nhận được giữa hai người bọn họ hình như có gì đó không đúng. Rõ ràng tối qua...trong tình huống bình thường, lúc này hai người bọn không phải nên là anh anh em em sao? nhưng, hai người ở trước mắt rất rõ ràng, còn lạnh lùng hơn so với bình thường một chút. Không, là lạnh lùng hơn rất nhiều.

“Cảm ơn, nhất định sẽ suôn sẻ!” Lãnh Phi đáp.

Hạ Tinh Thần cũng không nói gì nữa, cũng không nhìn Bạch Dạ Kình nữa, chỉ đi thẳng đến cửa phòng.

“Đứng lại!” lúc này, trong phòng ăn, người đàn ông vẫn luôn trầm lặng, rốt cuộc cũng đã lên tiếng. Cánh tay đang đặt trên tay nắm cửa, bỗng dừng lại, lúc này trong lòng có đủ loại tình cảm cuồn cuộn.

Người đàn ông đặt đũa xuống, rút khăn ăn, tao nhã mà lau khóe môi, mới ngẩng đầu liếc nhìn về phía Hạ Tinh Thần ở ngoài xa xa: “Định khi nào đi?”

Ánh mắt, rất lạnh lùng!

Hạ Tinh Thần quay đầu nhìn về phía anh, không trả lời. Dường như đang thăm dò suy nghĩ của anh.

“Nói Lãnh Phi đặt vé cho hai người!” nói đến đây, anh dừng một hồi, giống như sợ cô hiểu lầm gì đó, lại hờ hững bổ sung: “Đặt vé cho con trai tôi, tiện thể đặt luôn cho em!”

Không phải giữ lại, thậm chí, ngay cả một chút ý định muốn giữ lại anh cũng không có. Giọng nói, lạnh lẽo gần như là vô tình.

Hạ Tinh Thần siết chặt chiếc túi trong tay, trong lòng, nguội lạnh!

Mặc dù, biết rõ cần phải vạch rõ giới hạn với anh, nhưng, trong lòng, vẫn có sự mất mát, rất mất mác...

Thậm chí, đau...như bị kim châm...

Cho nên...làm sao có thể nói anh vì cô nói không quay về nữa mà tức giận chứ? Hạ Tinh Thần cảm thấy mình lại tự mình đa tình rồi.

“Cảm ơn, nhưng, không cần! vé xe tối qua tôi đã đặt ở trên mạng rồi!” trong lời nói đó có bao nhiêu phần tức giận? giọng của cô cũng lạnh lùng như anh.

Giọng điệu, hời hợt.

Không nói thêm gì nữa, cầm thẻ mở cửa phòng, đi ra ngoài. Trước khi cửa hoàn toàn bị đóng lại, cô cũng lặng lẽ cầm tấm thẻ trong trong tay đưa vào trong.

-----------

[Vì vấn đề hệ thống mạng, cho nên, trước mắt chỉ có thể đăng hai phần nhỏ về nam chính Bạch Dạ Kình:

Một, lúc nhỏ Bạch Dạ Kình cũng là một cậu nhóc nghịch ngợm khiến cho Bạch lão tiên sinh vô cùng đau đầu.

Năm ấy năm tuổi, ba của anh dẫn anh đi tắm ở nhà tắm công cộng, kết quả, ba không để ý đã đi nhầm cửa, đi đến phòng tắm nữ.

Còn chưa vào cửa, đã nghe Bạch Dạ Kình la to lên: “Ba, ba đi bên đó, là muốn đi nhìn trộm các bạn nữ tắm sao?”

Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng cười vang lên. Đến nơi này tắm rửa, bình thường đều là những người có thể chạm mặt trong quân đội.

Ông cụ mất hết mặt mũi, giận đến mức gương mặt hết đỏ rồi chuyển sang trắng.

“Chết tiệt! Thằng nhóc nghịch ngợm!”

Người nào đó bị mắng xối xả, bị lấy khăn lông quất mạnh vào mông, suýt chút nữa đã bị xách lên ném xuống bồn tắm.

... ...

Hai,

Trong phòng tắm, sàn rất trơn.

Tiểu Bạch năm tuổi thích nhảy tới nhảy lui trên sàn nhà. Kết quả, trượt chân, suýt chút nữa đã té ngã.

Hai cánh tay nhỏ bé quơ loạn trong không trung, cũng mặc kệ mình có bị trật tay hay không, trước hết vẫn phải ổn định vững lại cơ thể rồi nói sau. Không dễ dàng gì mới đứng vững được, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy ông Bạch giận đến mức bốc khói. Nghi ngờ cúi đều nhìn xuống, chỉ thấy hai tay của mình vừa đúng lúc níu lấy cái chân thứ ba ở giữa hai chân của ông Bạch.

Môi của ông Bạch nhếch lên, giận đến mức thét lên: “Thằng nhóc đáng ghét! Cái này mẹ con cần đến, không ngã chết con luôn đi!”]

Không nói gì nữa, quẹt thẻ mở cửa đi ra ngoài. Trước khi cửa hoàn toàn đóng lại, cô lặng lẽ đưa thẻ mở cửa phòng vào.

Cho nên, ý cô là từ đó, giữa bọn họ anh là anh, em là em, không liên quan gì nhau nữa.

Sắc mặt Bạch Dạ Kình càng ngày càng trầm xuống, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, giống như muốn chọc thủng cánh cửa vậy.

Hồi lâu, ném khăn ăn trong tay, đứng dậy.

Đoàn người Lãnh Phi câm như hến, không dám lên tiếng. Trong cả căn phòng, không khí ngột ngạt khiến người ta không thở nổi.

Hạ Tinh Thần ngồi trong xe, về nhà thuê của mình. Trên đường, ngang qua một tiệm thuốc, kêu tài xế dừng xe lại.

Mua thuốc ngừa thai, uống nước nuốt xuống. Lỡ như có gì, cô sợ mình không chịu nổi. Mặc dù Đại Bạch là một kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng), nhưng trước kia cũng bị sợ hãi. Cô không muốn chịu đựng chỉ trích thêm một lần.

Uống thuốc xong, cô lặng lẽ về nhà.

Độ tiến triển công trình chỗ nhà cô thuê rất nhanh, cô chỉ ở nhà Trì Vị Ương mấy ngày, công trình ở đây đã hoàn thành. Cô cầm chìa khóa, mở cửa đi vào, lúc đầu ở một mình không có gì khác biệt, nhưng hiện tại đồ dùng trong nhà không còn gì cả, trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.