Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 181: Chương 181: Chương 181: Trời sáng nói lời chia tay (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Độ tiến triển công trình chỗ nhà cô thuê rất nhanh, cô chỉ ở nhà Trì Vị Ương mấy ngày, công trình ở đây đã hoàn thành. Cô cầm chìa khóa, mở cửa đi vào, lúc đầu ở một mình không có gì khác biệt, nhưng hiện tại đồ dùng trong nhà không còn gì cả, trống rỗng.

Cô sợ run nhìn xung quanh, nơi đó giống như tâm tình của cô giờ khắc này vậy.

Trống rỗng.

Trống rỗng đến khó chịu. Trái tim giống như bị khoét thành một cái hang. Gió thổi qua, tiếng gió vù vù, lạnh làm cô run rẩy.

Hốc mắt không khỏi chua xót.

Cô lắc đầu, buộc mình bỏ qua tất cả ưu tư, bắt đầu thu xếp hành lý. Của cô, của con trai, xếp đến góc cuối trong tủ, áo khoác của người đàn ông vẫn treo ở đó.

Cô đã đem đi giặt, hôm nay có thể ngửi được mùi thơm mát mẻ.

Cô không tự chủ nhớ đến bộ quần áo anh cho cô vào đêm đó, cả đêm anh và cô triền miên, cô nghe rõ ràng thanh âm động tâm của cả hai.

Không muốn nghĩ tiếp, cô lấy áo xuống, bỏ vào túi chống bụi, tỉ mỉ xếp xong, bỏ vào túi xách. Không biết sau này còn có cơ hội trả lại cho anh hay không.

Thu xếp xong, khóa cửa lại, xách hành lý đến lầu đối diện.

Trì Vị Ương và Hạ Đại Bạch đang ăn điểm tâm, mở cửa, thấy cô, vội vàng cho cô vào.

“Ăn cơm chưa?” Trì Vị Ương hỏi.

“Chưa.”

“Ngồi đi, mình đi lấy chén cho cậu.” Trì Vị Ương lượn quanh vào phòng bếp.

“Đại Bảo.” Hạ Đại Bạch ăn bánh bao, xoay mặt nhìn cô. Sau khi quan sát một hồi, chân mày nho nhỏ của bé nhíu lại, dáng vẻ rất không vui: “Đại Bảo, trông mẹ rất không vui nha, có phải Tiểu Bạch lại khi dễ mẹ không?”

“Không có, ba con không có khi dễ mẹ, mẹ cũng không có không vui.” Hạ Tinh Thần xoa xoa cái đầu nhỏ của bé.

“Không có thật sao?” Hạ Đại Bạch nửa tin nửa ngờ, một giây sau, dường như thấy gì, đặt đôi đũa trong tay xuống, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc: “Đại Bảo, có phải Tiểu Bạch đánh mẹ không?”

“Hả?” Hạ Tinh Thần đầu óc mơ hồ.

Hạ Đại Bạch hừ một tiếng, đung đưa chân, từ trên ghế cao nhảy xuống, giận đùng đùng xông ra ngoài: “Con phải đi tìm Tiểu Bạch tính sổ, ba đánh con cũng được đi, tại sao có thể đánh Đại Bảo.”

Hạ Tinh Thần không hiểu, chạy theo bé. Trì Vị Ương nghe tiếng, cầm chén đi ra, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Mình cũng không hiểu.” Hạ Tinh Thần chạy theo, ôm lấy Hạ Đại Bạch: “Con đừng xông ra ngoài, Tiểu Bạch thật sự không có khi dễ mẹ.”

“Gạt người, còn nói không có khi dễ mẹ.” Hạ Đại Bạch chu miệng nhỏ, tựa như đau lòng cô, giọng nói nức nở: “Mẹ xem, mẹ bị thương.”

Ngón tay nho nhỏ chỉ cổ Hạ Tinh Thần. Trì Vị Ương cũng nhìn theo ngón tay bé, vừa nhìn liền bật cười.

Lại nhìn Hạ Tinh Thần, mặt đã đỏ bừng.

Hôm nay cô vốn mặc áo lông cao cổ, có thể thuận lợi che dấu vết mập mờ kia. Nhưng hết lần này đến lần khác không nghĩ đến đứa nhỏ Hạ Đại Bạch này thật nhanh mắt, bị bé nhìn thấy.

“Mẹ nuôi, mẹ đang cười cái gì?” Hạ Đại Bạch vẫn nghiêm túc nhíu mày.

Trì Vị Ương đưa tay ôm bé ngồi lại vị trí cũ: “Được rồi, đừng tức giận, ba con không khi dễ Tinh Thần.”

“Sao không có khi dễ, chính mẹ cũng thấy mà.”

Trì Vị Ương buồn cười nhìn Hạ Tinh Thần, thấy cô thật sự muốn tìm một cái động chui vào.

“Mẹ nuôi thấy. Đó không phải là bị thương, là do muỗi chích.”

“Muỗi chích?” Hạ Đại Bạch nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, nói: “Gạt người, mùa này sao có muỗi.”

“Có nha, tại sao không, hơn nữa còn là một con muỗi biến dị rất lớn.” Trì Vị Ương dụ dỗ Hạ Đại Bạch: “Giờ con còn nhỏ, nói cái này với con con sẽ không hiểu. Chờ sau này con lớn lên, có bạn gái, con sẽ biết kiểu bị muỗi chích này, một chút cũng không ghét, ngược lại rất ngọt ngào.”

“…” Mặt Hạ Tinh Thần trầm xuống.

Đúng như dự đoán, Hạ Đại Bạch hỏi ngược lại: “Muỗi chích và bạn gái liên quan gì nhau? Tại sao phải sau khi có bạn gái mới biết? Tại sao ngọt ngào?”

Trì Vị Ương không thấy phiền, rất kiên nhẫn trả lời 1000 câu hỏi tại sao: “Bởi vì sau khi con có bạn gái, con cũng sẽ biến thành con muỗi biến dị đó.”

“…” Càng ngày càng khó hiểu.

Hạ Đại Bạch thông minh đi nữa cũng hoàn toàn mơ hồ, còn muốn hỏi, nhưng không biết hỏi từ đâu. Hạ Tinh Thần kịp thời chen vào cuộc đối thoại của bọn họ, nói: “Đừng nói chuyện nữa, ngoan ngoãn ăn cơm trước đi.”

Buổi học báo tổ chức vào 2 giờ chiều, Hạ Tinh Thần đặt vé xe 1 giờ 15 phút. Một giờ trưa, cô dẫn đứa nhỏ đến Cao Thiết đứng.

“Đại Bảo, chúng ta đi lâu như vậy, con còn chưa tạm biệt Tiểu Bạch.” Hạ Đại Bạch từ đầu đến cuối đều nhớ không quên Tiểu Bạch của bé.

Trong lòng Hạ Tinh Thần rất chua xót. Ôm bé vào ngực: “Bây giờ Tiểu Bạch bề bộn nhiều việc, nhất định không rảnh tiếp điện thoại của con. Sau khi chúng ta đến, lại cho con gọi điện thoại ba con, được không?”

Buổi họp báo lúc hai giờ, anh không thể nào vắng mặt. Hạ Tinh Thần cũng không muốn làm trễ nãi anh dù là một giây.

Hạ Đại Bạch nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu: “Vậy cũng được. Chúng ta đến, nhất định sẽ trễ. Lúc đó Tiểu Bạch sẽ rảnh tiếp điện thoại chúng ta.”

Lúc này, điện thoại Hạ Tinh Thần reo. Cô lấy ra nhìn, lại là dãy số kia. Tống Duy Nhất gọi đến.

Đắn đo một lát, cô vẫn nhận. Tống Duy Nhất hỏi: “Chắc cô rất rõ bây giờ cô nên ở đâu, cách buổi họp báo chỉ còn mấy chục phút.”

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.