Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 18: Chương 18: Chương 18: Không muốn tự mình đa tình




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tống Duy Nhất tỉnh bơ nhìn Tổng thống đại nhân, lại nhìn cô, bàn tay cầm con cờ chặt hơn.

Phụ nữ luôn rất nhạy cảm.

“Thật sự không sao?” Tống Duy Nhất hỏi Hạ Tinh Thần.

“Ừ, không sao.”

“Vậy cô tiếp tục đi. Tổng thống, chúng ta cũng tiếp tục đi.” Thời điểm Tống Duy Nhất nói câu kia với Bạch Dạ Kình, thanh âm vô cùng trong veo.

Hạ Tinh Thần lặng lẽ nhìn Bạch Dạ Kình, ánh mắt anh giấu diếm rất kỹ, đường cong mặt căng thẳng, dường như rất không vui.

Xem ra, mình chọc anh ấy tức giận rồi! Nhưng, điều này cũng không thể trách cô. Bình thường cô sẽ không tùy tiện lột vỏ cua cho người khác! Nếu không phải vì muốn sống chung với Đại Bạch, cô sẽ không quan tâm Tống tiểu thư là ai.

Ngón tay đau.

Lột vỏ cua đối với cô mà nói, trở nên vô cùng vất vả.

Bạch Dạ Kình ngước mắt liền thấy dáng vẻ cô khổ não lại oán niệm.

Ánh mắt trầm xuống, để con cờ trong tay xuống, đi đến Hạ Tinh Thần.

Hạ Tinh Thần đang chuyên tâm lột vỏ cua, chỉ cảm thấy một bóng đen phủ xuống, bỗng dưng ngẩng đầu, thân hình cao lớn của Bạch Dạ Kình đã đứng yên trước mặt cô, như một ngọn núi hùng vĩ.

“Tay, tôi xem.”

Hạ Tinh Thần ngạc nhiên sững sờ ở đó, chậm chạm không hồi phục tinh thần. Anh không có kiên nhẫn, nhìn cô một lúc, mặt không biểu cảm trực tiếp kéo tay cô qua.

Đầu ngón tay chạm vào ngón tay anh, Hạ Tinh Thần mới hồi phục tinh thần. Đầu ngón tay run lên, đáy lòng cũng run theo.

“Không sao.” Cô khẩn trương, lông mi run dữ dội hơn, tựa như cánh bướm, thanh âm càng nhẹ: “Chỉ bị trầy một chút thôi…”

“Vụng về.” So với cô khẩn trương, Bạch Dạ Kình dửng dưng như thường.

Tuy lời nói là trách cứ, nhưng ánh mắt nhìn cô không hề trách cô.

Trên ngón tay trắng như tuyết, vết thương kia vẫn đang chảy máu, có chút nhức mắt. Anh phân phó: “Đi ra ngoài gọi bác sĩ xử lý vết thương. Tống tiểu thư thích cua, kêu quản gia phái người vào lột.”

Cho nên nói…. Không cần cô lột?

U oán trong lòng Hạ Tinh Thần bay sạch, khẽ ‘ừ’ một tiếng, không dấu vết rút tay về từ trong tay anh. Hồi lâu, đầu ngón tay dường như còn lưu lại nhiệt độ của anh, chậm chạp không tiêu tan.

Nhiệt độ đó, một mực từ đầu ngón tay, truyền đến ngực, đốt nóng lòng cô…

Cô khẽ vuốt cằm, chào hỏi Tống Duy Nhất, liền đi ra ngoài.

Tống Duy Nhất nhình chằm chằm ánh mắt Hạ Tinh Thần, hồi lâu vẫn không dời đi.

Người phụ nữ này, thật sự chỉ đơn giản là người giúp việc sao? Vì sao, cô ta luôn cảm thấy Tổng thống đặc biệt quan tâm cô?

… … …

Hạ Tinh Thần đi ra phòng khách, trái tim vẫn nhảy loạn ‘bịch bịch’.

Nhìn chằm chằm vết thương trên tay, nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên không hiểu tại sao cảm thấy vết thương kia không đau.

Nhưng…

Vừa rồi Tổng thống kiểm tra vết thương của cô ngay trước mặt Tổng thống phu nhân tương lai, là quan tâm sao?

Một giây sau lại ngượng ngùng vỗ vỗ miệng, là cô tự mình đa tình.

Sao anh ấy có thể quan tâm mình chứ? Hẳn là do tính sạch sẽ của anh! Ngón tay mình dính máu, tiếp tục lột vỏ, anh tuyệt đối ăn không trôi.

Hạ Tinh Thần cảm thấy lý do này mới đúng.

“Hạ tiểu thư, tay bị thương?” Lãnh Phi liếc mắt liền thấy vết thương trên tay cô.

“A, không sao.” Cô cười cười, lắc đầu.

Quản gia làm một động tác tay, khách sáo nói: “Hạ tiểu thư, mời đi theo tôi, cho bác sĩ xử lý vết thương của cô.”

Hạ Tinh Thần gật đầu, vừa đi vừa nói với quản gia: “Ông phái người vào phục vụ đi, tôi vụng về, không làm tốt.”

“Uất ức cô rồi.”

“Uất ức gì chứ! Một người là Tổng thống của chúng ta, một người là Tổng thống phu nhân tương lai, tôi có thể giúp là rất tốt.”

Quản gia cười nhìn cô hồi lâu, mới vui mừng nói: “Nếu cô có thể nghĩ vậy thì tốt, chứng minh ánh mắt ngài ấy tốt, lúc đầu chọn người cũng không có chọn sai.”

Cô hiểu ý của quản gia, mấp máy môi: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không vì đứa bé mà không biết trời cao đất rộng, cho là mình có thể thế nào với anh ấy. Tôi rất rõ ràng thân phận chúng tôi khác xa.”

“Thật xin lỗi, Hạ tiểu thư, cô đừng trách tôi lắm mồm, tôi cũng vì tốt cho cô.”

Hạ Tinh Thần không nói tiếp. Cô biết, quản gia nói không sai, lòng cô phải phẳng lặng như mặt nước, không thể có vọng tượng không nên có.

… …

Cả buổi chiều, Hạ Tinh Thần đều ở trên lầu, không xuống nữa. Cô đứng bên cửa sổ trên lầu, có thể thấy Bạch Dạ Kình luôn đi cùng Tống Duy Nhất.

Đầu tiên là dẫn cô ta đi tham quan toàn bộ trang viên Phủ Tổng thống, lại dẫn cô ta đến quán rượu. Rồi sau đó, dẫn cô ta đến sân golf.

Hai người ở cùng nhau rất tốt. Dù chỉ là đứng xa nhìn, cô cũng cảm thấy đó là một bức tranh thật đẹp.

Hạ Tinh Thần nhìn một hồi, trong lòng không khỏi có chút ưu sầu. Tương lai trong nhà này có mẹ kế, Đại Bạch có bị ủy khuất không? Còn cô… lúc nào cũng có thể dọn ra ngoài!

Sau cơm chiều, Bạch Dạ Kình tiễn Tống tiểu thư rời đi, ngay sau đó, tài xế chở Đại Bạch trở lại.

Hạ Đại Bạch vừa vào cửa liền tức giận, ai nói gì cũng không để ý. Trực tiếp giam mình trong phòng trẻ em, không chịu ra.

Hạ Tinh Thần cũng không có cách, chỉ có thể tùy bé. Tắm xong, vừa từ trong phòng tắm đi ra, đang sấy tóc, cửa phòng bị gõ hai cái, liền mở ra.

Cô ngẩng đầu, thấy Bạch Dạ Kình đứng trước cửa, lập tức tắt máy sấy tóc, đứng lên: “Tổng thống tiên sinh.”

“Em không đi xem nó sao?” Bạch Dạ Kình hỏi.

“Đi rồi. Nhưng tính tình nó bướng bỉnh, ai khuyên cũng vô ích.”

Bạch Dạ Kình nhíu mày, nhìn cô hỏi: “Tính tình này giống em?”

Hạ Tinh Thần rất ủy khuất, chu miệng: “Tôi không có bướng bỉnh như vậy.”

Bạch Dạ Kình nhìn cô: “Có bướng bỉnh hay không phải đợi kiểm chứng, nhưng mạnh mẽ là nhất định.”

Hạ Tinh Thần 囧.Người này hiển nhiên vẫn nhớ mình cắn anh ấy hai cái.

“Đi ra đi, cùng đi xem nó.” Bạch Dạ Kình nói.

“Được.” Tóc cô còn ướt, giờ phút này cũng bất chấp, chỉ ngồi trước bàn trang điểm chải chuốc sơ.

Bạch Dạ Kình đứng yên lặng trước cửa. Ánh mắt không tự chủ dừng lại trên người cô.

Cô mặc đồ ngủ tương đối bảo thủ, quần dái tơ tằm qua đầu gối. Nhìn hơi giống con gái cưng.

Hai chân lộ ra, trắng nõn như tuyết, khiến người khác thèm thuồng. Còn có đuôi tóc ướt át xõa xuống trên vai, tôn lên vẻ tươi đẹp của cô mà không mất vẻ quyến rũ.

Ánh mắt Bạch Dạ Kình sâu hơn, đáy mắt thêm mấy phần nhiệt độ.

Hạ Tinh Thần vừa vặn đứng dậy, quay mặt lại.

Ánh mắt của anh còn chưa kịp dời đi, bốn mắt nhìn nhau, nhiệt độ đáy mắt anh chưa tản đi. Cô ngẩn ra, tim đập lạc một nhịp, lập tức đỏ mặt.

“Tôi… Có phải là lạ ở chỗ nào không?” Cô khẩn trương hỏi.

“Không có.” Anh lắc đầu. Ánh mắt lúc này mới chậm rãi thu lại, vẫn là dáng vẻ hiển sơn lộ thủy, tùy ý nói: “Tay thế nào?”

“Đi xử lý, đã sớm hết đau.”

“Ừ.” Anh gật đầu.

Hạ Tinh Thần từ trong phòng đi ra, sóng vai đi bên phải anh. Anh cao 188cm, đặc biệt cao lớn, trông cô càng thon nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.