Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hai người cứ sóng vai đi như vậy, cô có thể ngửi được mùi hương dễ ngửi trên người anh.
Giống như năm năm trước, bọn họ chung một chỗ…
Hạ Tinh Thần cảm thấy mình rất kỳ quái. Đã từng hận thấu xương người đàn ông làm cô mang thai, thậm chí vô số lần nghĩ đến cách trả thù hành hạ anh, nhưng hôm nay…
Càng ngày càng cảm thấy, người đàn ông này, cũng không đáng ghét như mình nghĩ.
Hai người, một đường không nói lời nào. Vào phòng bé, Hạ Đại Bạch đang ngồi xếp bằng trên thảm loay hoay với mô hình máy bay trong tay bé.
Mô hình máy bay là do Lãnh Phi cho bé, hôm nay đã sớm bị bé tháo thất linh bát lạc.
Hai người lớn đi vào, bé cũng không ngẩng đầu, tiếp tục chơi.
Bạch Dạ Kình trầm mặc ngồi xuống bên cạnh bé. Thời điểm vật nhỏ khổ não tìm mô hình, anh sẽ đúng lúc đưa một khối, tùy ý chỉ một chút, vật nhỏ liền hiểu.
Quay đầu hỏi anh: “Ba biết làm sao?”
“Chút xíu.” Trên thực tế, từ nhỏ anh đã được huấn luyện về mọi mặt: “Mô hình này là chuyện nhỏ, sau này ba có thể dạy con lắp ráp súng ống hoặc là những vũ khí khác tinh vi hơn. Có hứng thú không?”
Súng ống, vũ khí?
Hạ Tinh Thần ngồi một bên lập tức tiếp lời: “Không được không được, quá nguy hiểm.”
“Con thích! Tiểu Bạch, vậy khi nào ba có thể dạy con?” Đôi mắt Đại Bạch to tròn lanh lợi, trắng đen rõ ràng. Vừa rồi còn tức giận, vào lúc này lập tức biến mất.
“Chờ con làm xong những thứ này, lúc nào cũng được.” Bạch Dạ Kình ôm bé ngồi lên chân mình.
“Những thứ này rất đơn giản, lúc nào cũng có thể làm được. Hay là, ngày mai ba dạy con?” Hạ Đại Bạch nhao nhao muốn thử.
“Không được. Bất kể lúc nào cũng không thể.” Hạ Tinh Thần lo lắng, chen vào lần nữa.
“Được, ngày mai dạy con.” Bạch Dạ Kình xoa xoa đầu nhỏ, đáp ứng.
“Ba vạn tuế!” Hạ Đại Bạch kích động hôn lên mặt anh.
Anh xưa nay lãnh khốc, trên mặt nổi lên nụ cười thản nhiên hiếm có.
“…” Hạ Tinh Thần ngồi một bên, có chút oán hận nhìn hai ba con họ.
Cho nên, bây giờ là thế nào? Mình căn bản hoàn toàn không được bọn họ để mắt đến nha!
Bây giờ đã như vậy, sau nay, khi Tống tiểu thư gả cho anh, sẽ ra sao?
Đến lúc đó, ba người họ mới thật sự là người một nhà, còn mình…
Nghĩ đến chuyện này, tâm tình Hạ Tinh Thần lập tức giảm xuống. Tịch mịch liếc nhìn hai ba con đang trò chuyện vui vẻ, đứng dậy chuẩn bị yên lặng đi ra ngoài.
“Đại Bảo!”
Đãi Bạch đột nhiên gọi cô.
“Ba đã đáp ứng con, tối nay ở đây ngủ cùng con.” Đứa bé mặt đầy vui vẻ.
“Thật không?” Hạ Tinh Thần liếc nhìn Bạch Dạ Kình. Hai người bọn họ quả thật cần phải bồi dưỡng tình cảm tốt.
“Vậy mẹ cũng phải đáp ứng con, tối nay ở đây ngủ cùng con.” Hạ Đại Bạch đột nhiên nói ra thỉnh cầu.
Hạ Tinh Thần sững sốt: “Vậy sao được? Ở đây con chỉ có một cái giường.”
Ngay cả sofa cũng không có.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Đại Bạch khổ sở nhìn cô: “Con người ta đều được ngủ cùng ba mẹ, chỉ có Đại Bạch đáng thương nhất, có mẹ thì không có ba. Có ba thì không có mẹ. Hơn nữa…”
Nói đến đây, cái mũi nhỏ của bé đáng thương hít hít, nức nở: “Nếu sau này ba cưới người khác, hai người không thể ở cùng Đại Bạch nữa.”
Hạ Tinh Thần bị đứa bé vừa kéo vừa nói, khiến lòng cô rối lên.
Nhiều năm qua, hai người họ thiếu bé rất nhiều…
Nhưng cô lại không thể gật đầu. Cô và anh… sao có thể ngủ chung một giường?
Cô đưa mắt nhìn Tổng thống đại nhân xin giúp đỡ, cho là anh nhất định sẽ lạnh lùng cự tuyệt đứa bé. Kết quả, anh nhìn cô nói: “Đáp ứng đi.”
“Hả?”
Hạ Tinh Thần nghĩ mình nghe lầm, sợ hãi nhìn anh chằm chằm.
Anh ôm Đại Bạch từ trên đùi xuống, đứng dậy, nhàn nhạt dặn dò: “Hai người ngủ trước, tôi đi tắm, một lát đến.”
“…” Hạ Tinh Thần choáng váng lần nữa.
Người đàn ông bước ra ngoài, cô theo sau, thấp giọng nói: “Tổng thống, sao anh có thể…”
“Trước kia đã từng ngủ, không phải sao?” Anh xoay người nhìn cô, thần sắc thản nhiên: “Bình tĩnh.”
“…”
Sau khi anh đi, cô bị đứa bé kéo lên giường nhỏ không tính là rộng rãi nằm, trong đầu cô vẫn thiếu dưỡng khí.
Người này, sao có thể nói năm chữ ‘trước kia đã từng ngủ’ có lý lại chuyện đương nhiên như vậy?
Còn khuyên cô bình tĩnh! Sao có thể bình tĩnh được?
Cô hy vọng anh nói ‘một lát đến’ chỉ là qua loa lấy lệ. Tốt nhất là một đi không trở lại.
Nếu không, cô nằm suốt đêm cũng đừng hy vọng có thể ngủ được.
“Đại Bảo, mặt mẹ rất đỏ nha.” Người Đại Bạch mềm nhũn nằm trên người cô, ngón tay chọt chọt gương mặt đỏ bừng của cô.
“Có sao?” Hạ Tinh Thần quẫn bách sờ mặt mình, không chịu thừa nhận: “Không đỏ mặt, là nóng.”
“Thì ra trước kia mẹ và Tiểu Bạch từng ngủ chung. Tại sao không dẫn Đại Bạch theo?”
“…” Hạ Tinh Thần khóc không ra nước mắt. Ai nói không dẫn bé theo? Không phải không dẫn bé theo, nên mới mang thai sao?
“Trẻ con không hiểu.”
“Đại Bảo, ngủ dậy, có phải mẹ sẽ có bảo bảo nữa không?” Hạ Đại Bạch ngây thơ nhìn cô.
“Hả?”
“Tối nay mẹ và ba ngủ tiếp để có một baby có được không? Chỉ cần ba mẹ có thêm một baby, ba sẽ không cưới người khác.”
Ngủ tiếp để có một baby?
Môi Hạ Tinh Thần co rút lại. Bé có thể nghĩ ra chuyện thua thiệt này.
“Baby cũng không phải nói ngủ là có thể ngủ ra được.”
“Vậy còn phải làm gì?” Đại Bạch tò mò chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cô. Giáo viên nhà trẻ từng nói cho bé, không thể tùy tiện ngủ cùng với bé gái, sẽ ngủ ra một baby.
“Hai người thường xuyên thảo luận vấn đề này?”
Một thanh âm lạnh lùng bỗng nhiên lọt vào tai hai mẹ con đang nói chuyện. Bạch Dạ Kình mặc áo ngủ màu đen, nghiêng người dựa vào cửa, ung dung nhìn bọn họ.
Hạ Tinh Thần 囧. Muốn tìm một cái động chôn mình ngay lập tức.
Vừa rồi cô và con trai nói chuyện, anh đã nghe toàn bộ? Chẳng lẽ anh cho là cô cũng muốn ngủ với anh cho ra baby?
“Ba!”
Đại Bạch thanh thúy kêu một tiếng, sau đó ngoắc ngoắc anh: “Mau đến đây ngủ đi! Ba ngủ bên phải, Đại Bảo ngủ ở giữa, Đại Bạch ngủ bên trái.”
Bé vừa nói, thân nhỏ mềm nhũn như trái banh, lưu loát lăn qua bên trái Hạ Tinh Thần.
“Này!” Hạ Tinh Thần muốn kéo bé. Sao có thể để cho cô ngủ ở giữa?
“Đại Bảo, mẹ là phụ nữ, con và Tiểu Bạch là hai người đàn ông bảo vệ mẹ.” Hạ Đại Bạch nhìn Tổng thống đại nhân: “Ba, ba không có ý kiến chứ?”
Nhất định có ý kiến!
Trong lòng Hạ Tinh Thần gầm nhẹ. Lại nghe được người đàn ông trầm trầm mở miệng: “Ừ, không có ý kiến.”