Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Một cô gái trẻ tuổi dưới tầm mắt của mọi người chậm rãi đi vào.
Trong hội trường, không có ai cản cô ta. Bạch Dạ Kình từ đầu đến cuối ngồi ở chủ vị, không nhúc nhích, ánh mắt nhìn người phụ nữ này, ưu tư khó phân biệt, nhìn không thấu giờ phút này anh đang suy nghĩ gì.
“Là Tống Duy Nhất tiểu thư.” Mọi người lập tức nhận ra cô ta, toàn trường náo động.
“Chào mọi người.” Tống Duy Nhất gật đầu, khẽ mỉm cười. Chậm rãi đi đến người đàn ông ngồi trên chủ vị, vừa đi vừa nói: “Câu hỏi vừa rồi mọi người hỏi Tổng thống, không bằng tôi trả lời đi.”
Tống Duy Nhất vừa mở miệng, tình cảnh lập tức náo loạn, toàn bộ ống kính vào hướng về cô ta. Lãnh Phi cảnh giác, nhưng vẻ mặt Bạch Dạ Kình từ đầu đến cuối đều không biến đổi.
“Nữ chính mọi người vẫn luôn quan tâm, thật sự là tôi.” Tống Duy Nhất nói xong, nhìn Bạch Dạ Kình khẽ mỉm cười, mặt đầy ngọt ngào. Vẻ mặt người đàn ông vẫn không biểu tình, không có chối cũng không có đồng ý.
Cô ta không hiểu rõ tâm tư của người đàn ông này, đáy lòng không khỏi có chút hồi hộp. Nhưng một giây sau, cô ta lấy dũng khí khom người hôn lên mặt anh, ngắm nhìn ký giả bốn phía, nói: “Ba ngày sau là hôn lễ của tôi và Tổng thống tiên sinh, đến lúc đó hy vọng các vị cũng đến làm chứng cho chúng tôi.”
Hình ảnh đó kết thúc buổi họp báo. Tất cả đều rất hoàn hảo.
Tim Hạ Tinh Thần đập loạn, vẫn chưa thu hồi tầm mắt. Cho đến khi nghe tiếng bàn luận của hai cô gái ngồi phía trước mới phục hồi tinh thần.
“Thật tốt, mình nói Tổng thống sẽ không làm chúng ta thất vọng mà, ngài ấy là người đáng ủng hộ.” Giọng nói của cô gái tràn đầy sùng bái vả kiêu ngạo.
“Được rồi, mình thừa nhận ánh mắt cậu không tệ. Bây giờ nhìn lại, ngài ấy đúng là người lãnh đạo cơ trí và đáng giá giao phó sự tín nhiệm.”
“Vốn là vậy mà. Tổng thống tiên sinh cũng là người bình thường, cho dù ngài ấy thật sự có vấn đề về tình cảm cũng không thể xóa bỏ sự kiêu ngạo và thành tích của ngài ấy. Nhưng thật đáng tiếc nha, ngài ấy và Tống Duy Nhất sắp kết hôn rồi.” Giọng nói cô gái đầy tiếc nuối.
“Cậu đáng tiếc cái gì, người ta đây là trai tài gái sắc, cộng thêm môn đăng hộ đối. Nếu không, cậu còn tưởng rằng ngoài đời thật sự có hoàng tử và cô gái lọ lem sao?”
“Không phải trước kia cũng từng ảo tưởng sao. Cậu thích Phó tổng thống Dư như vậy, chẳng lẽ cậu không mơ ước ngày nào đó thật sự được gả cho ngài ấy? Lỡ như ngày nào đó gặp quỷ, không cần phải gả, chỉ cần Tổng thống có thể nhìn mình một lần, vậy mình chết cũng không đáng tiếc.”
“Cậu mau tỉnh lại đi, hôm nay người ta đã tuyên bố sắp kết hôn rồi.”
Hai cô gái mình một câu cậu một câu trò chuyện, Hạ Tinh Thần không nghe tiếp, cũng không muốn nghe tiếp. Hạ Đại Bạch hình như bị đánh thức, lông mi chớp động, mơ mơ màng màng thức dậy.
“Đại Bảo, mẹ xem cái gì?”
Tầm mắt của bé theo bản năng nhìn về phía ipad trong tay Hạ Tinh Thần. Trong lòng cô kinh ngạc, vội vàng tắt video. Nở nụ cười, lắc đầu: “Đang phiên dịch văn kiện. Sao con thức rồi?”
Đầu nhỏ tròn vo của Hạ Đai Bạch lại cà chân cô, hai cánh tay nho nhỏ vòng qua eo cô: “Con vừa mơ thấy Tiểu Bạch, còn mơ thấy mẹ sinh cho con một em gái nhỏ.”
Đây đối với đứa nhỏ mà nói, hiển nhiên là một giấc mơ đẹp. Trên khuôn mặt nhỏ của bé mang theo nụ cười hạnh phúc, đặc biệt vui vẻ. Mấp máy cái miệng nhỏ, nhắm mắt, nhanh chóng ngủ lại, tựa như muốn ôn lại giấc mơ vừa rồi.
Bé càng vui vẻ, trong lòng Hạ Tinh Thần càng cảm thấy chua xót khó chịu, không biết nên mở miệng với bé thế nào, nên làm sao nói cho bé, tất cả những chuyện đó, đều là mơ.
Buổi họp báo thuận lợi kết thúc, Bạch Dạ Kình về phòng làm việc Tổng thống.
Bạch Túc Diệp ở cung điện Bạch Vũ chờ anh. Anh vừa vào, cô ta liền đặt ly cà phê trong tay xuống, đứng dậy, đi đến bên anh.
“Tài liệu tình báo liên quan đến Dư – Tống em cần, chỉ đã gửi vào hộp thư em, em chú ý kiểm tra và nhận. Giải mật mã, chị sẽ gửi cho em.” Thanh âm của Bạch Túc Diệp đè rất thấp, rất cẩn thận.
Bạch Dạ Kình gật đầu: “Vất vả rồi.”
“Buổi họp báo lần này rất thành công.” Mặt Bạch Túc Diệp đầy vui vẻ an tâm: “Trên mạng tình thế của em cũng không tệ.”
“Bây giờ đã qua đầu ngọn gió, không cần để trong lòng nữa.”
“Ừ, từ đầu đến cuối chị đều tin tưởng em có thể giải quyết tốt chuyện này.”
Bạch Dạ Kình nhớ đến gì, giọng lành lạnh nói: “Hết lần này đến lần khác có vài người không có lòng tin với em.”
“Em nói là Tinh Thần?”
Bạch Dạ Kình nhíu mày không nói gì, dường như không muốn tiếp tục đề tài này. Bạch Túc Diệp cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Hôn lễ lần này, em thật sự định đoạt rồi?”
“Ngày đó nhớ đến đúng giờ.” Bạch Dạ Kình ngắt lời cô ta.
Tai vách mạch rừng, Bạch Túc Diệp cũng hiểu. Gật đầu, không nói gì nữa, nhìn thời gian, nói: “Chị còn có việc, phải đi trước.”
“Đi đâu?”
“Triển lãm hội họa lúc 3 giờ.” Bạch Túc Diệp nói: “Tác phẩm của bậc thầy Tina, nghe nói lần này anh ta đích thân đến, chị muốn đi xem.”
Bạch Dạ Kình biết cô ta có hứng thú yêu thích, chỉ nói: “Em cho người đưa chị đi.”
“Không cần, xe chị đậu ở bên ngoài. Huống chi, thưởng thức hội họa, chị chỉ muốn yên lặng một mình.”
Bạch Túc Diệp rời đi, Bạch Dạ Kình ngồi trên sofa, cho đến lúc này mới được thư giãn mấy phần.
Nhớ đến cái gì, vén tay áo sơ mi, nhìn cánh tay. Trên cánh tay phải có dấu răng nhàn nhạt.
Tối qua bị cô gái nhỏ đó cắn.
Không chịu nổi dày vò của anh, lại không có cách nào đẩy anh ra, cho nên, cô thức dậy liền cắn người.
Bạch Dạ Kình nhớ đến hình ảnh tối qua cô ở dưới người mình khẽ rên, khóe môi không khỏi cong lên, tinh thần nóng ra không yên. Nhưng nghĩ đến cô tiêu sái rời đi, ngực có một ngọn lửa không tên. Sắc mặt lại lần nữa trầm xuống.
Cũng không biết bây giờ hai mẹ con bọn họ đến đâu.
Đi xe mất bốn tiếng. Hạ Tinh Thần dẫn Đại Bạch đến huyện nhỏ, đã hơn 6 giờ. Mùa này trời rất mau tối.
Hạ Tinh Thần xách hành lý đi khỏi trạm xe, nhìn đường phố vừa xa lạ vừa buồn tẻ, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy hoang vắng. Nếu không phải có Hạ Đại Bạch đi cùng, cô sẽ cực kỳ khó chịu.
“Đại Bảo, bây giờ chúng ta đến nhà bà ngoại sao?” Hạ Đại Bạch kéo ống quần của cô.
“Ừ.” Hạ Tinh Thần đứng ở bên đường đón xe. Xe taxi dừng trước mắt bọn họ, cô để hành lý ở sau, nói địa chỉ. Chần chừ một hồi, vẫn gọi một dãy số.