Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 184: Chương 184: Chương 184: Nhớ ba?




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Số này, cô chưa bao giờ gọi. Đây là số vừa lấy được từ ba sáng nay. Nghe ba nói cũng là dùng mọi cách mới có được.

“A lô, ai đó?” Điện thoại vang lên một hồi lâu, bên kia truyền đến giọng nói của một phụ nữ trung niên. Hạ Tinh Thần vừa nghe, hốc mắt không khỏi đỏ lên.

Dù qua nhiều năm như vậy, giọng nói của mẹ, cô vẫn có thể nhận ra ngay lập tức.

“A lô?” Không nghe bên này trả lời, bên kia lại kiên nhẫn kêu.

“Mẹ.” Vừa mở miệng, giọng nói Hạ Tinh Thần mang theo nức nở: “Là con, con là Tinh Thần.”

“…” Bên kia hình như vì quá mức kinh ngạc, rất lâu cũng không phục hồi tinh thần. Đến khi phục hồi tinh thần, trong loa nghe được tiếng ẩn nhẫn thút thít của đối phương. Nước mắt trong mắt Hạ Tinh Thần liền chảy xuống, không nhịn được nữa.

Hạ Đại Bạch quẫn bách, không ngừng vươn tay áo lau nước mắt cho cô, dỗ cô đừng khóc. Cô sợ hù đứa nhỏ, nói là nước mắt hạnh phúc.

Sau khi gọi được Trầm Mẫn, Hạ Tinh Thần mới an tâm. Xe taxi chạy thật lâu, lúc chạy đến trấn nhỏ đã 7 giờ.

Lúc này, trời đã tối hẳn. Ban đêm nơi này không giống thành phố. Các bạn hàng xóm vừa ăn tối xong, chạy ra cửa náo nhiệt.

Hạ Đại Bạch chưa từng đến trấn nhỏ kiểu này, đôi mắt to đảo quanh, đặc biệt ngạc nhiên. Chân nhỏ nhảy đến trước, trông rất vui vẻ.

“Tinh Thần.” Cô xách hành lý, Trầm Mẫn đã sớm đứng trước cửa. Hạ Tinh Thần nhìn phụ nữ trung niên kia, dừng bước lại, hồi lâu, cảm thấy quen thuộc với thôn quê.

Thời gian trôi qua, năm tháng ít nhiều vẫn giữ lại vết tích trên mặt bà. Nhưng dù vậy, mẹ vẫn ôn uyển lịch sự tao nhã như trong trí nhớ. Tóc bới sau ót, dùng một cây trâm ngọc cài qua. Quần áo xanh, trong bóng chiều, chiếu hương vị cổ xưa của trấn nhỏ, giống như một bức tranh sơn thủy lịch sự tao nhã.

“Đại Bảo, bà ngoại đang gọi con.” Hạ Đại Bạch kéo ống quần cô nhắc nhở, lúc này cô mới phục hồi tinh thần, đặt hành lý xuống, bước nhanh đến. Hai mẹ con đối mặt nhau, ôm nhau, mắt lại đỏ lên.

Nhiều lời muốn nói, cũng tràn đầy nhớ nhung muốn bày tỏ hết, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành nước mắt.

Vào nhà, Hạ Tinh Thần liền phát hiện trong nhà, trừ bà ra, không có dấu hiệu người thứ hai sống. Ba nói, mẹ đã tái hôn, nhưng ngôi nhà dọn dẹp sạch sẽ ấm áp, tuyệt đối không có dấu vết thuộc về đàn ông.

“Mau vào đi, mặc dù trong nhà đơn sơ, nhưng cũng rộng rãi, chúng ta vào nói chuyện.” Trầm Mẫn rất vui vẻ, trên mặt nở nụ cười yếu ớt. Sắp xếp cho hai mẹ con họ một căn phòng chỉnh tề, mình thì ra ngoài đóng cửa.

Giường ở đây là giường nhỏ, rất đơn giản. Hạ Đại Bạch cực kỳ vui vẻ, cởi giày trực tiếp lăn lên giường.

Lúc Trầm Mẫn đi vào, Hạ Đại Bạch không lăn nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Hạ Tinh Thần.

“Đại Bạch, gọi bà ngoại.” Hạ Tinh Thần kéo Hạ Đại Bạch. Hạ Đại Bạch lập tức ngoan ngoãn ngọt ngào gọi: “Bà ngoại.”

Trầm Mẫn rất kinh ngạc, tầm mắt từ trên mặt con gái lướt qua trên người đứa nhỏ: “Con của con?”

“Dạ.” Hạ Tinh Thần sờ đầu đứa nhỏ.

“Con đã kết hôn rồi?” Vẻ mặt Trầm Mẫn phức tạp, vui vẻ thay con gái, nhưng bên trong lại khổ sở và tiếc nuối. Kết hôn là đại sự cả đời, bà là mẹ lại bỏ lỡ.

“Chưa.” Hạ Tinh Thần lắc đầu. Tựa như biết tâm tư của mẹ, đưa tay nắm tay bà: “Nếu ngày nào đó con thật sự kết hôn, mẹ nhất định phải đến.”

Chẳng qua là…

Thật ra cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn. Có Hạ Đại Bạch, cô chần chừ không kết hôn. Chẳng qua là bà nội thường xuyên thúc giục.

Trầm Mẫn hiển nhiên không phản ứng kịp: “Chưa có kết hôn vậy đứa nhỏ này…”

Hạ Đại Bạch vội vàng ôm lấy cánh tay Hạ Tinh Thần: “Con là con ruột của Đại Bảo nhà chúng ta nha.”

Trầm Mẫn nhìn đứa nhỏ, lại nhìn con gái. Thần thái hai người rất giống nhau. Là mẹ con ruột không thể nghi ngờ.

Chỉ là chưa kết hôn, lại có đứa nhỏ…

“Ba đứa nhỏ…” Trầm Mẫn lo lắng, lại sợ chạm vào chuyện khổ sở của con gái, hỏi một nửa, không nói được.

Hạ Tinh Thần cúi đầu, ánh mắt rơi vào đầu ngón tay hai người đang nắm, một lát sau buồn bực nói: “Thật ra là một lần bất ngờ. Nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi, cũng không có gì hay để nói nữa.”

Cô tận lực làm mình trông lạc quan. Nếu cho mẹ biết lúc đầu Lý Linh Nhất đối với mình thế nào, sợ bà sẽ thương tâm đến chết, hận ba thấu xương.

Trầm Mẫn thở dài, trong lòng cũng không hơn gì. Hạ Đại Bạch thấy bầu không khí giữa hai người tương đối ngột ngạt, giòn giã xen vào: “Bà ngoại, bà yên tâm đi, ba con sẽ lập tức cưới Đại Bảo, ba là một người đàn ông có trách nhiệm, chắc chắn sẽ không bỏ lại Đại Bảo không quan tâm.”

“Thật sao?” Lời của đứa nhỏ, Trầm Mẫn nửa tin nửa ngờ. Ánh mắt dò xét nhìn về Hạ Tinh Thần. Hạ Tinh Thần nhớ đến trong buổi họp báo ngày hôm nay, những lời Tống Duy Nhất nói, một chữ ‘dạ’ không cách nào nói ra.

Đêm đó.

Hạ Tinh Thần và Hạ Đại Bạch ngủ trên giường nhỏ, cô lăn qua lăn lại cũng không ngủ được. Đến giờ mới biết, mẹ căn bản không tái hôn. Lúc đầu sau khi ly dị, ba nhất thời lầm lỗi còn đang khổ cực cầu hòa, mẹ bất đắc dĩ mới chọn trở về quê.

Hôm nay, vẫn không có một bóng người bên cạnh.

Hạ Tinh Thần không kiềm được nghĩ đến mình. Cô không biết sau này, năm tháng dài lâu, sẽ còn gặp tuýp đàn ông như thế nào.

Chẳng qua là…

Sau khi trong lòng tồn tại một người, những người khác, đều trở nên rất khó vào được.

“Đại Bảo, mẹ đã gặp lại bà ngoại, tại sao vẫn không vui?” Hạ Đại Bạch chòm người qua, mặt đối mặt với cô. Hạ Tinh Thần nhìn bé, ánh mắt né tránh: “Không có không vui.”

Đôi mắt to của bé chớp hai cái: “Mẹ nhớ Tiểu Bạch, có phải không?”

“Không có.”

“Gạt người. Mẹ nhất định đang nhớ Tiểu Bạch.”

Hạ Tinh Thần cắn môi, nói không nên lời. Hạ Đại Bạch bỗng nhiên bò ra ngoài chăn.

Cô thấp giọng kêu: “Rất lạnh, mau quay lại.”

“Chúng ta đã nói gọi điện thoại cho Tiểu Bạch.” Hạ Đại Bạch lấy điện thoại của cô, lại chui vào chăn. Hạ Tinh Thần đắp chăn cho bé, tắt đèn. Tay nho nhỏ của bé ấn màn hình điện thoại, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.

“Bây giờ con gọi điện thoại cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhất định chưa ngủ.”

“Đừng gọi.” Hạ Tinh Thần muốn đoạt lại điện thoại: “Ba con cũng không gọi cho con, tại sao con phải gọi cho ba con?”

“Là mẹ nói đó. Ba bận rộn mà, không gọi cho con, con có thể tha thứ ba.”

Hạ Đại Bạch nói xong, đã thông thạo nhắn tin cho Tiểu Bạch. Hạ Tinh Thần biết mình không thể cản bé, dứt khoát mặc kệ bé. Nghiêng người giả vờ ngủ.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.