Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảm giác này, rất nguy hiểm.
Bạch Túc Diệp cảnh giác, muốn lui về sau một tấc giữ khoảng cách nên có với anh. Dạ Kiêu nắm tay chặt hơn, gắt gao cố định cô. Một tay vòng qua eo quyến rũ kia, trực tiếp kéo đến anh.
Người đàn ông kích thích mãnh liệt tựa như lấy thiên la địa võng vây cô, cô thầm hít hơi, tay đặt trên vai anh, đầu ngón tay cứng đờ.
Gần anh như vậy, cô khó mà tự chủ nhớ đến buổi tối đó tiếp xúc thân mật với anh.
Hôm nay, còn cảm thấy đau.
Nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ theo, ngẩng đầu, đối diện ánh mắt háo hức nhìn không thấu của người đàn ông kia, cô nỗ lực tỉnh táo: “Anh bỏ lại bạn gái anh, xông vào phòng của tôi, còn ôm ấp tôi như vậy, thật sự không sợ cô ấy biết sẽ tức giận sao?”
“Phụ nữ được Dạ Kiêu tôi dạy dỗ, lúc nào biết tức giận?” Duy nhất một ngoại lệ, chính là người phụ nữ đáng chết trước mặt.
“Nhưng, em mở miệng ngậm miệng đều là bạn gái tôi, sao, rất để ý?”
Nói xong, tầm mắt anh rơi vào trên mặt Bạch Túc Diệp, u sâu không lường được.
Những lời này, tựa như đâm vào cô, nhéo đau lòng cô.
Nhưng, đối với ánh mắt thăm dò của người đàn ông, cô thản nhiên cười một tiếng. Nụ cười kia, quyến rũ sáng rỡ, rất có phong tình khiến Dạ Kiêu thất thần chốc lát.
Tay cô vừa rồi còn giãy giụa, lúc này đột nhiên trược đến trên vai anh, quyến rũ chết người ôm cổ người đàn ông.
Thân thể anh cứng đờ, hô hấp nặng nề. Bạch Túc Diệp như vậy, anh chưa từng thấy.
“Bạch Lang nói, cô gái kia rất giống tôi trước đây, thần thái, nụ cười, cử chỉ, kiểu tóc, ăn mặc.” Cô nhìn anh, trong giọng nói mang theo ngả ngớn trêu chọc: “Dạ Kiêu, anh sẽ không si tình tối đến mức dựa theo mẫu hình của tôi tìm bạn gái chứ? Nhưng cô gái kia không phải là tôi thật sự, trước kia, tôi khôn khéo và thanh thuần đều là ngụy trang.”
Lời này của cô, như nổ một quả boom. Hai chữ cuối cùng kia vừa nói ra, ánh mắt Dạ Kiêu chợt lạnh xuống, đáy mắt hung ác, có thể khiến người nhát gan lập tức nhũn hai chân.
Bạch Túc Diệp biết người đàn ông này giận dữ, cũng đoán được hậu quả. Xoay người muốn đi, không muốn bị lửa giận của anh ảnh hưởng. Nhưng anh nào có cho cô cơ hội chạy trốn.
Trời đất quay cuồng, cả người Bạch Túc Diệp bị Dạ Kiêu ôm lên, thô bạo ném xuống giường lớn.
Chờ cô phục hồi tinh thần, anh đã tháo cà vạt, lạnh lùng ném xuống đất. Nút áo sơ mi trên người, bị ngón tay dài xé ra, lộ ra lồng ngực quyến rũ có lực của anh.
Bạch Túc Diệp biết nguy hiểm, lập tức muốn nhảy xuống giường.
“Hôm nay nếu em dám xuống cái giường này, tôi lập tức biến hôn lễ này thành của em.”
Thanh âm uy hiếp của người đàn ông sâu kín vang lên. Anh hoàn toàn không có ý cản cô, ngược lại ung dung không vội vã cỡi áo sơ mi. Ánh mắt lạnh lùng sắc bén, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm cô.
Hai chân trắng như tuyết của Bạch Túc Diệp đặt xuống thảm lại rút về. Nhìn anh khiêu khích: “Anh định làm sao để biến thành hôn lễ của tôi?”
“Trực tiếp hành động của chúng ta, thế nào?” Ngón tay dài của Dạ Kiêu nắm cằm cô, từ trên cao nhìn xuống cô, anh đã hoàn toàn cởi áo sơ mi của mình, lộ ra nửa thân trên hoàn mỹ không thể bắt bẻ kia, ánh mắt nhìn cô tàn khốc lại tà khí.
Bạch Túc Diệp rùng mình, hoàn toàn không hoài nghi người đàn ông này có năng lực đó hay không. Bản lĩnh lớn nhất của anh chính là khiến người khác bất ngờ không kịp ứng phó.
“Anh biến thái.” Cô khẽ mắng một câu, hất tay anh ra, khiêu khích muốn xuống giường. Dạ Kiêu ôm cô về dễ như trở bàn tay, chân dài bền chắc có lực đè lên chân cô, bàn tay xoạt một tiếng, trực tiếp xé rách lễ phục của cô.
Nhiệt độ và sự trêu đùa của người đàn ông khiến cô hút miệng khí lạnh.
“Dạ Kiêu, anh là tên khốn kiếp.” Lời nói có chút vỡ vụn. Nhưng không cam lòng bị khi dễ như vậy, xoay người ngồi lên người anh, bàn tay chế trụ động mạch trên cổ anh: “Nếu anh đụng vào tôi, tôi sẽ không lưu tình.”
“Sao có thể không lưu tình?” Trong mắt Dạ Kiêu ngay cả vẻ kiêng kỵ cũng không có. Ngón tay dài tồi tệ len vào thân thể cô. Cả người Bạch Túc Diệp như nhũn ra, bàn tay áp chế cổ anh khẽ run, không thể tự chủ mà thả lỏng mấy phần.
Dạ Kiêu nghiêng người, đặt cô dưới người, ánh mắt châm chọc nhìn cô: “Thì ra em ở trên giường lại không thú vị như vậy, nếu Vân thiếu gia kia biết, sẽ còn hứng thú với em không?”
Ngón tay người đàn ông không có ý tốt xâm chiếm, cả người Bạch Túc Diệp căng thẳng, ngón tay níu chặt ga giường. Trừ lần bị Dạ Kiêu xâm chiếm, thân thể cô đến nay chưa từng bị dị vật xâm chiếm, cho nên, hiện tại cô vẫn cảm thấy khó mà chịu đựng. Như nghe lời nói tràn đầy nhục nhã đó, cô cũng không chịu thua.
“Anh chưa từng nghe một câu như vậy sao, phụ nữ ở trên giường có đủ thú vị hay không là quyết định với người đàn ông lên giường với cô ấy có đủ mạnh hay không. Tôi có thú vị hay không cũng phải tùy người.” Giọng nói Bạch Túc Diệp đầy khinh bạc: “Trông Vân thiếu gia rất lợi hại về phương diện đó, nói không chừng tôi có thể thử với anh ấy.”
Trán Dạ Kiêu nổi đầy gân xanh. Một giây sau, giữ gáy cô, xoay cả người cô qua chỗ khác, đẩy cao lễ phục của cô, lộ ra cái mông hồng phấn trí mạng.
Bạch Túc Diệp nhớ đến đêm hôm đó trải qua thê thảm, sắc mắt trắng bệch, thanh âm có chút run rẩy: “Dạ Kiêu, nếu anh lại dám cường bạo tôi như lần trước, tôi sẽ liều mạng với anh.”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Ngay cả cái mạng này của em, chết sớm hơn chết muộn đều do tôi quyết định, phải ở với tôi đến khi tôi chơi chán em.”
Trong lúc nói chuyện, ngón tay dài không ngừng len lỏi. Một tay kia dùng sức ấn lưng cô, để cô không thể động đậy.
Đáng chết!
Ngực Bạch Túc Diệp đạp loạn, dùng toàn sức lực, nhưng người đàn ông trên người vẫn không bị đả động, giống như một hòn núi khó mà rung chuyển. Đáng chết, súng của cô ngay trong ngăn kéo, nhưng hết lần này đến lần khác bị anh giữ chặt, căn bản không với tới.
“Cốc cốc.” Vào thời khắc này, đột nhiên cửa bị gõ. Lão tiên sinh và lão phu nhân ở ngoài cửa: “Sao con thay lễ phục lâu như vậy, Vân thiếu gia ở dưới lầu chờ con rất lâu rồi.”
Sắc mặt Dạ Kiêu nhất thời trở nên khó coi hơn.
Bạch Túc Diệp muốn gọi người, nhưng người đàn ông bỗng nhiên hôn lên môi cô.
Hơi thở tựa như quen thuộc nhưng lại 10 năm chưa từng cảm nhận, không có chút báo trước mà xâm nhập miệng cô, lông mi Bạch Túc Diệp khẽ run rẩy, trong đầu ‘ong’ một tiếng, toàn bộ hóa thành trống không.
Anh, một người bá đạo như thường lệ, đầu lưỡi khuấy động, đoạt lấy mỗi một tấc hương vị ngọt ngoài giữa răng môi cô.
Tất cả, giống như không hề thay đổi.
Nhưng mà.
Tất cả, lại giống như đều thay đổi.
Nụ hôn này, không có ôn nhu của 10 năm trước.