Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 192: Chương 192: Chương 192: Hôn lễ của Tổng thống (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Người đàn ông này rất cao, vô hình có một cảm giác bị áp bách. Bạch Túc Diệp cũng là nữ cường khí thế mười phần, nhưng, vào lúc này, chân trần, khí thế lập tức hạ một bậc. Hô hấp nặng nề của anh truyền đến mặt cô, khiến tim cô có chút loạn.

Giữa hai người họ không thể trở lại như trước kia.

Hôn một lúc, hốc mắt cô cũng đỏ ửng. Không biết sau bao lâu, đôi môi bị người đàn ông cắn một cái rất đau. Cô mới tình táo lại, ngước mắt lên nhìn, trong đôi mắt của người đàn ông kia đầy sự mê hoặc, hơi châm chọc: “Hôn môi còn kém như vậy, chẳng lẽ ngay cả không ngủ chung với người khác, chẳng lẽ hôn mà cũng không có chút kinh nghiệm nào sao?”

Bạch Túc Diệp cau mày, muốn phản bác lại nhưng ngoài cửa lại có tiếng vang. Chỉ nghe thấy lão phu nhân nói với nhân viên: “Đi mang thẻ phòng lên đây!”

Cô cau mày, thấy bà có ý định phá cửa vào.

“Cái gì mà mở cửa chứ? Nhỡ đâu người ta đang thay quần áo ở trong thì sao?” Đó là giọng của lão tiên sinh.

“Tôi đi vào chứ đâu có bảo ông đi vào?” Lão phu nhân quả thật có chút không vui: “Cũng không xem bây giờ là lúc nào rồi. Hôn lễ cũng sắp bắt đầu, nó làm chị mà không xuất hiện thì còn ra thể thống gì chứ?”

Giọng nói của hai vị trưởng bối chẳng khác nào gáo nước lạnh khiến Bạch Túc Diệp hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nhất định lão phu nhân sẽ vào trong, nếu để hai người họ nhìn thấy cô và Dạ Kiêu đang ở chung với nhau thì. . .

Nhưng hiện giờ Dạ Kiêu cũng không thể đi đâu được.

Bạch Túc Diệp đứng dậy, người chật vật không chịu được. Quần áo trên người bị anh xé lung tung. Cô tức giận, cố gắng chỉnh sửa lại cho bản thân, đưa anh vào trong phòng thay quần áo.

Dường như Dạ Kiêu vẫn rất lưu luyến nụ hôn vừa rồi, kéo cô lại gần, lại lần nữa hôn lên môi cô.

Bạch Túc Diệp bị hôn đến mức không thở nổi nhưng người lớn vẫn ở ngoài cho nên cô chỉ cố gắng đẩy anh ra: “Dạ Kiêu, đứng im trong này, không được ra ngoài!”

“Em còn sợ người ta không biết sao?”

Đúng là bọn họ rất dễ nhận ra hai người họ đã làm cái gì. Nhưng trước mắt Bạch Túc Diệp không nói thẳng ra. Cô tuyệt đối không muốn đả kích tên đàn ông tự phụ này.

Cô lại không thể cưỡng nổi nụ hôn của người đàn ông này.

“Lão phu nhân, chìa khóa đây ạ!” Tiếng nhân viên phục vụ vang lên.

Bạch Túc Diệp trừng mắt nhìn Dạ Kiêu, nhấc chân đá anh. Anh nhanh chóng tóm được cái chân thon dài, thẳng thắp hơi áp lại gần cô, để cô cảm nhận được vị trí nào đó đang có phản ứng mãnh liệt. Trong con người sâu thẳm nhìn cô chăm chú, trong ánh mắt kia ẩn chứa nhiều điều khiến người khác nhìn không thấu.

Cô vốn tưởng rằng người đàn ông tồi tệ này còn muốn được nước lấn tới, muốn làm nhục cô. Trong đầu cô nghĩ đủ mọi cách để trốn thoát khỏi anh. Nhưng chỉ chớp mắt, người đàn ông này đột nhiên cúi đầu, cắn một cái trên cổ cô. Anh cắn rất đau.

Răng cắm sâu vào trong da thịt cô, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí. Cô đau đến run rẩy, hô hấp cũng khó khăn. Cô đau đến mức siết chặt nắm tay, cắn chặt hàm răng, ngay cả hừ không hừ một tiếng.

Cô cảm giác được người đàn ông này rất hận cô, hận thấu xương.

Cô không hề nghi ngờ anh sẽ cắn đứt cổ cô, để cô mất mạng ở đây.

Cho tới bây giờ, cô vẫn cảm thấy nếu thật sự chết ở trong tay anh, cô cũng không còn chút nào tiếc nuối nữa.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ linh tinh thì tiếng mở cửa vang lên. Bạch Túc Diệp chỉ cảm thấy cả người đau nhức. Nhưng Dạ Kiêu lại thả lỏng cô, cô chỉ đứng bất động ở mép giường, giương mắt nhìn anh, sắc mặt anh thầm trầm còn có chút hận ý. Đôi môi mỏng hấp dẫn vẫn còn lưu chút máu khiến anh trông cực kỳ hung ác, khiến người sợ hãi.

“Túc Túc!” Tiếng lão phu nhân vang lên trong phòng. Bạch Túc Diệp chỉ cảm thấy Dạ Kiêu nhẹ nhàng đi vào trong.

“Mẹ!” Bạch Túc Diệp hoàn hồn, sửa lại mái tóc dài, che dấu vết thương trên cổ.

Cô không kịp thay quần áo đã rách nát.

“Sao mẹ gọi con mãi mà con không mở cửa thế?” Lão phu nhân lo lắng nhìn cô: “Sắc mặt con rất kém!”

“Con cảm thấy có chút không thoải mái, cho nên ngủ một chút!” Bạch Túc Diệp sửa lại chăn đệm, cố gắng làm ra vẻ tỉnh táo nhất có thể: “Bây giờ con sẽ đi thay quần áo, xong rồi con xuống ngay!”

“Có cần bác sĩ Phó tới xem cho con một chút không? Bây giờ thằng bé đang ở dưới lầu đó!”

“Không cần đâu! Chỉ cảm vặt bình thường thôi. Thời tiết cũng khá lạnh mà!” Bạch Túc Diệp nói.

Nói xong, cô tiễn lão phu nhân ra cửa. Lão phu nhân còn muốn hỏi tại sao lễ phục của cô còn bị hư thành như vậy. Nhưng chưa kịp hỏi thì cửa phòng đã đóng lại.

Bạch Túc Diệp tựa vào cánh cửa, đứng ngây người một lúc rồi mới đi vào nhà vệ sinh. Cô kiểm tra vết thương trên cổ, đau đến mức hít một hơi. Cô bất giác lại nhớ tới ánh mắt thống hận của Dạ Kiêu, bàn tay đặt trên bồn rửa mặt có chút run rẩy.

Lúc cô đến phòng khác tìm hòm thuốc thì Dạ Kiêu đã không còn ở đây. Cô cầm hòm thuốc, lấy nước sát trùng nhanh chóng xử lý vết thương của mình, sau đó lấy một miếng băng cá nhân băng lên.

Hôm nay cô định vấn tóc cao. Nhưng bây giờ nhịn lại đoán là không thể. Cô lại đổi một bộ lễ phục khác, trang điểm lại một chút rồi xuống tầng.

Dạ Kiêu đã ngồi cùng những người khác. Cho dù từ đầu đến cuối, vẻ mặt anh vẫn không tỏ thái độ gì nhưng vẻ lạnh lùng cũng đủ hấp dẫn các cô gái khiến bọn họ tò mò nhìn sang.

Bạch Túc Diệp mặc một bộ váy màu lam đi qua trước mặt anh. Anh cũng chỉ hơi ngước mắt lên nhìn,. Trong ánh mắt không hề có chút rung động, càng không tập trung trên người cô nhiều một giây. Thật giống như những chuyện xảy ra trên tầng chỉ là ảo giác của cô.

Giờ lành đã tới, bữa tiệc hôn lễ cực kỳ náo nhiệt.

Đây nhất định là hôn lễ long trọng nhất năm nay. Người tham dự ngoài những nhân vật quan trọng trong nước S, còn có những nhân vật trọng yếu ngoài nước.

Nhà báo cùng máy quay phim đang tường thuật trực tiếp từ nơi này. Dân chúng cũng kéo đến, nói những lời chúc tốt đẹp nhất cho Tổng thống và đệ nhất phu nhân.

Bạch Dạ Kình mặc bộ vest đen, xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Anh vừa xuất hiện khiến đã hấp dẫn mọi ánh mắt, khiến dân chúng hoan hô, sôi trào.

Trên mặt anh nở nụ cười hoàn mỹ, nở nụ cười cúi chào mọi người. Mà lúc này, cô dâu đang đứng một bên khác, mặc áo cưới, khoác tay ba – Tống Quốc Nghiêu chậm rãi đi về phía chú rể trong bản nhạc hôn lễ.

“Ngài Tổng thống, phu nhân, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”

“Nhất định phải hạnh phúc, vui vẻ đó!”

“Sớm sinh quý tử!”

Tiếng chúc phúc của dân chúng vang lên bên tai, nụ cười của Bạch Dạ Kình cứng đờ. Anh nhớ tới ngày mà Hạ Tinh Thần nhắn tin cho mình.

“Tổng thống, ngài cười một cái đi. Mọi người đang nhìn ngài đó!” Lãnh Phi thầm nhắc nhở, trên mặt anh ta vẫn nở nụ cười.

Bạch Dạ Kình không quan tâm đến anh ta, chậm rãi đi về phía Tống Duy Nhất.

Nghi thức trong hôn lễ chính thức bắt đầu.

Rất nhiều cánh hoa tươi rơi đầy trời. Tống Duy Nhất nở nụ cười xinh đẹp, ngượng ngùng đặt tay vào lòng bàn tay của người đàn ông kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.