Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghi thức trong hôn lễ chính thức bắt đầu.
Rất nhiều cánh hoa tươi rơi đầy trời. Tống Duy Nhất nở nụ cười xinh đẹp, ngượng ngùng đặt tay vào lòng bàn tay của người đàn ông kia
Qua chiếc găng tay bằng voan có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp và đầy sức lực của người đàn ông này. Sự ấm áp đó khiến người khác rung động.
Tống Duy Nhất hưởng thụ tất cả sự chúc phúc của mọi người, vừa nghĩ tới bản thân được gả cho một người đàn ông vạn người mê, nội tâm cô không khỏi có chút sợ hãi.
Hai người đứng yên ở trước mặt cha xứ.
“Tống Duy Nhất tiểu thư, xin hỏi cô có đồng ý làm người vợ hợp pháp của Bạch Dạ Kình tiên sinh. Cho dù là khỏe mạnh hay ốm đau, nghèo khổ hay giàu có, cô vẫn luôn yêu thương, ở bên cạnh anh ấy cả đời này, không rời xa!” Giọng cha xứ vang lên cực kỳ nghiêm túc khiến cho cả lễ đường yên tĩnh lại.
Tống Duy Nhất mê luyến nhìn người đàn ông kia, gật đầu, nghiêm túc lại có chút ngượng ngùng: “Tôi đồng ý!”
Ba chữ này khiến cả lễ đường vỗ tay.
Ngay sau đó, tầm mắt của cha xứ lại nhìn sang nhân vật chính còn lại – chú rể Bạch Dạ Kình.
“Bạch Dạ Kình tiên sinh, xin hỏi anh có đồng ý trở thành người chồng hợp pháp của Tống Duy Nhất tiểu thư? Cho dù là ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo khổ hay giàu có, vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, yêu thương cô ấy suốt cuộc đời này, không rời xa!”
Lúc này, trong một thị trấn nhỏ ở thành phố Lương. Lúc Hạ Tinh Thần đi đổ rác, ngang qua nhà hàng xóm lại đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, cô cảm thấy tan nát cõi lòng. Cho dù đã biết từ sớm nhưng khi tận mắt chứng kiến nó, trong lòng cô đau nhói. Trái tim như bị anh mạnh mẽ đánh một trận khiến cô không thể thở nổi.
Gió lạnh thổi qua, cô hơi chớp mắt để nước mắt rơi xuống, ánh mắt đã mơ hồ.
Sắp sang năm mới, phong cảnh nơi này thật đẹp, đi du lịch ở đây thật đúng đắn.
Mơ – rồi đến một lúc nào đó cũng phải tỉnh lại thôi.
Cô không nhìn nữa mà xách thùng rác bước vội đi.
Cũng may, Hạ Đại Bạch không tận mắt nhìn thấy cảnh tưởng này. Nếu không, điều này thật sự quá tàn khốc với thằng bé.
Mà lúc này, tại lễ đường.
“Ngài Tổng thống!” Thấy anh vẫn mãi không trả lời, cha xứ thấp giọng gọi chú rể. Bạch Dạ Kình ngước mắt nhìn đối phương, lấy đồng hồ quả quít, mở nắp, thản nhiên nhìn thời gian. Sắc mặt anh vẫn như thường khiến người ngoài không hiểu rõ anh đang suy nghĩ gì. Nhưng có thể nhận ra, dường như anh cũng không hề có ý định nói ‘Tôi đồng ý!’
Khách mời cũng phát hiện có chuyện gì đó khác thường, mọi người trố mắt nhìn nhau, đầy nghi hoặc.
Bàn tay đặt trên tay nắm cực kỳ căng thẳng, cau mày. ‘Rốt cuộc anh ta định làm gì chứ?’
Dư Trạch Nghiêu nheo mắt lại, vẻ mặt muốn xem trò vui. Anh ta lại không tin rằng Bạch Dạ Kình dám thoái hôn, làm mất thể diện của Tống gia vào lúc này. Như vậy thì sao có thể ăn nói với Tống gia, làm sao có thể ăn nói với dân chúng đã tín nhiệm anh chứ?
Tống Duy Nhất đợi mãi không thấy anh trả lời, trong lòng thấp thỏm, bất an, bàn tay khẽ siết chặt hoa cưới, nhỏ giọng nói: “Dạ Kình, cha xứ đang hỏi anh đó!”
Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô ta, cất đồng hồ quả quít vào trong túi, thản nhiên hỏi: “Hôm nay là hôn lễ của chúng ta, tôi muốn tặng em một điều bất ngờ, có muốn không?”
“Một điều bất ngờ?” Tống Duy Nhất khó hiểu nhìn người đàn ông này. Anh nói với cô tặng ‘một điều bất ngờ’ nhưng nhìn vẻ mặt thần bí khó lường của người đàn ông kia, con tim cô không ngừng bất an.
Ngay khi cô đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng ‘ò e í’ vang lên từ đằng xa. Có vài chiếc xe riêng của chính phủ đỗ lại trước thảm đỏ.
Sau đó, một nhóm người mặc đồng phục đi xuống. Người đàn ông trẻ tuổi đi đầu đưa thẻ công tác.
“Cho chúng tôi qua! Chúng tôi là tổ điều tra đặc biệt. Tôi là kiểm sát trưởng!”
Lính cảnh vệ không biết làm thế nào. Lúc bọn họ đang không biết làm sao đã nghe thấy Bạch Dạ Kình nhắc: “Để bọn họ vào đi!”
Lính cảnh vệ nghe thấy vậy, không dám chần chờ vội vàng để họ vào. Tất cả mọi người đều rướn cổ lên nhìn quanh, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mọi thành viên trong tổ điều tra vội vàng đi lên, đứng trước mặt Bạch Dạ Kình, chào theo nghi thức quân đội.
Bạch Dạ Kình bắt tay từng người trong bọn họ.
“Ngài Tổng thống, thật xin lỗi vì đã đến quấy rầy hôn lễ của ngài. Nhưng chúng tôi có việc quan trọng, xin ngài thông cảm!” Người đàn ông dẫn đầu mở miệng.
Vẻ mặt Bạch Dạ Kình như đã biết trước, cũng không có gì bất mãn, chỉ hơi gật đầu: “Công việc quan trọng, mọi người tự nhiên đi!”
Tống Duy Nhất không hiểu, đây là lễ kết hôn. Vào lúc này rồi tại sao anh lại còn để kiểm sát viên tới thi hành công vụ. Nhưng những lời này cô ta không dám nói ra, cô ta chỉ sợ chọc người đàn ông này tức giận.
Lúc mọi người trố mắt nhìn nhau, hồ nghi không hiểu gì, đặc biệt là khi các thành viên trong tổ điều tra đi đến trước mặt hai vị Phó Tổng thống. Kí giả rất nhảy cảm đã đánh hơi được điều gì khác thường, lập tức ra hiệu cho quay phim nhanh chóng chĩa camera vào hai vị phó Tổng thống.
“Ngài phó Tổng thống, mời hai vị đi cùng với chúng tôi một chút. Có một số việc cần hai vị phối hợp điều tra với chúng tôi!”
Đối phương chào theo kiểu bổ đội, tiếng nói như chuông lớn, vang rền có lực khiến cả lễ đường có thể nghe thấy và sôi trào hẳn lên.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hai vị Phó Tổng thống lại bị dẫn đi để điều tra chứ?
Sắc mặt Tống Quốc Nghiêu thay đổi, đứng bật dậy, tức giận: “Tôi không biết mấy người muốn điều tra cái gì. Tôi cũng không có lý do phải phối hợp với mấy người. Nhưng hôm nay là hôn lễ của con gái tôi và ngài Tổng thống, tôi không cho phép mấy người gây chuyện ở đây!”
Mai Lưu Ly cũng nói: “Thật là loạn rồi! Có biết thân biết phận nữa không chứ?”
Đường đường là Phó Tổng thống, tại sao lại có thể dễ dàng bị người ta điều tra chứ? Huống chi, hôm nay có rất nhiều nhân vật quan trọng và truyền thống , còn có cả dân chúng nữa. Nếu bị dẫn đi thật, thì chẳng phải đã trở thành trò cười rồi sao?
Ngược lại, Dư Trạch Nghiêu lại bình tĩnh hơn nhiều, chỉ im lặng không nói gì, bình tĩnh xem cục diện hiện tại.
“Tống tiên sinh, Dư tiên sinh, mười ngày trước chúng tôi có được chứng cớ có người nghe lệnh đặt hai thiết bị nghe trộm trong phòng làm việc của Tổng thống. Mà bây giờ, dựa theo chứng cớ thì có liên quan trực tiếp tới hai vị. Cho nên, mong hai vị đi cùng chúng tôi để phối hợp điều tra, để có thể tra rõ xự việc!”
Kiểm sát trưởng Dương vừa nói xong thì chẳng khác nào nã súng vào mặt hồ đang yên ả. Mà đây chính xác là giống lưu đạn thì đúng hơn.
Sắc mặt Tống Quốc Nghiêu và Dư Trạch Nghiêu cũng biến đổi. Tất cả mọi người trong lễ đường cùng đứng dậy, có người khiếp sợ, người thì buồn lòng, có người thì căm giận không thôi. Mai Lưu Ly cũng ngơ ngẩn ngay tại chỗ. Tống Duy Nhất vừa nghe thấy vậy, vứt hoa cưới, vén khăn voan chạy tới.
“Mẹ, chuyện gì vậy?”
“Đừng sợ, đừng sợ! Nhất định là có chuyện gì đó hiểu lầm mà thôi!” Trong lòng Mai Lưu Ly cũng khiếp sợ không thôi nhưng vẫn an ủi con gái. Giọng nói của bà ta có chút không an lòng. Ánh mắt lo lắng nhìn Tổng thống đang bước tới.