Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trầm Mẫn đi ra từ phòng bếp, Hạ Tinh Thần nghe thấy động tĩnh, cúi đầu nhìn anh, tay vội vàng rút khỏi vai anh. Anh cũng không dây dưa nữa, thản nhiên thu tay lại.
Hai người giữ khoảng cách một bước, tim cô vẫn còn đang nhảy loạn, có cảm giác giống như cả hai đang lặng lẽ yêu đương.
Rất ngọt!
Chỉ là, bọn họ đang được xem là yêu đương sao?
Hạ Tinh Thần nghĩ không thông, nhưng vào giờ phút này cô đang vui trong lòng là sự thật, cho nên, không nghĩ nhiều nữa, chỉ đi đến bế Hạ Đại Bạch lên: “Đừng chơi nữa, đi rửa tay, ăn cơm nào!”
Buổi chiều, lúc hơn hai giờ, Thụy Cương đã lái xe đến, từ đầu hẻm lái thẳng đến trong sân.
Bạch Dạ Kình tự mình vào phòng ngủ lấy áo khoác, Hạ Tinh Thần đang đứng đó nói chuyện cùng Thụy Cương, kết quả, đang nói một nữa đã thấy Bạch Dạ Kình từ trong phòng ngủ đi ra.
“Quần áo đâu?” Hạ Tinh Thần nhìn hai tay trống không của anh hỏi.
Anh trầm mặt nói: “Không tìm thấy, em vào tìm giúp anh đi.”
“Sao lại không thấy được? Lúc ăn cơm rõ ràng em giúp anh đặt trên ghế trong phòng mà, anh tìm kĩ chưa?” Hạ Tinh Thần hỏi thế, nhưng dường như anh tỏ ra không nghe thấy, buồn bực đi vào phòng. Thụy Cương cười nói: “Hạ tiểu thư, cô vào xem chút đi.”
“Vậy được rồi, anh ở đây chờ lát. Mẹ tôi đang pha trà, uống ly trà rồi hãy đi.”
Hạ Tinh Thần khách sáo nói với Thụy Cương, sau đó mới xoay người đi theo sau lưng Bạch Dạ Kình vào.
“Vẫn ở đó mà?” Hạ Tinh Thần vào cửa đã nhìn thấy, Bạch Dạ Kình xoay người lại, đóng chặt cửa, cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã trực tiếp ôm cô ấn trên cánh cửa.
Người đàn ông trầm trầm hô hấp, ngay trên đỉnh đầu, thân thể ấm áp dán sát vào người cô, khiến tim cô muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Vậy nên…
Vừa rồi anh mới cố ý nói không tìm được áo?
Không đợi cô suy nghĩ lâu, người đàn ông đã hôn xuống. Lòng cô khẽ run rẩy, môi anh mang theo sự ấm áp còn có hương bạc hà. Giống như đã kiềm chế rất lâu, môi anh chỉ vừa chạm vào môi cô, liền trở nên khó mà đè nén sự cuồng loạn cùng nóng bỏng.
Hơi thở gấp gáp.
Hạ Tinh Thần bị anh áp lên cửa, nụ hôn anh cuồng nhiệt khiến cánh môi cô hơi đau, nhưng lại không nỡ rời khỏi. Bàn tay của người đàn ông không kiềm chế được chui vào vạt áo cô.
Hơi lạnh cũng theo vạt áo len lõi vào, cô vô thức rùng mình. Thế nhưng, ngay sau đó, sự nóng ran do bàn tay người đàn ông mang lại nhanh chóng khiến cô choáng váng, hô hấp khó khăn, trong đầu liền trở nên trống rỗng.
Bạch Dạ Kình đã sớm có ý định hôn cô, hoặc là nói, không chỉ đơn giản là hôn thôi. Cả ngày, chỉ cần nhìn cô đã ngứa ngáy khó nhịn trong lòng, cảnh đêm đó cùng cô triền miên một chỗ cứ không ngừng tán loạn trong đầu anh, nhưng hết lần này tới lần khác khi thì có người lớn khi lại có đứa nhỏ, rất khó có được cơ hội thích hợp.
Hạ Tinh Thần bị hôn đến con ngươi nổi lên một tầng sương mỏng ướt át, cô bắt lấy một tia lý trí, kéo kéo tay anh: “Nếu không đi sẽ trễ đó.”
Bạch Dạ Kình mút chặt môi cô vài cái mới quyến luyến buông ra, thế nhưng tay thì vẫn còn trong áo cô. Cách tầng đồ lót mong manh, ngón tay thon dài như có như không nhẹ nhàng chuyển động.
Thân thể Hạ Tinh Thần rất nhạy cảm, chỉ một động tác khiêu khích của anh, đã kịch liệt xúc động. Nhất là ánh mắt anh nhìn cô, mập mờ như muốn cắn nuốt cô vào bụng. Mặt cô nóng ran, đỏ ửng một mảnh.
Hạ Đại Bạch ở bên ngoài dùng sức gõ cửa: “Tiểu Bạch, Đại Bảo, sao hai người lại vào đó lâu như vậy?”
Đúng thật là họ đã vào rất lâu? Lấy đồ cũng cần lâu như vậy sao? Chỉ sợ người bên ngoài đều biết là xảy ra chuyện gì.
Hạ Tinh Thần giật nảy mình, lập tức kéo tay anh ta. Liếc mắt nhìn anh, sau đó xoay người nhanh chóng sửa sang lại quần áo và tóc tai.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình cực kỳ không tốt, một ngày nào đó sẽ đem vật nhỏ bên ngoài kia ném đại trên đường!
Anh nhấc chân đến lấy áo khoác. Gương mặt Hạ Tinh Thần vẫn còn hồng hồng, chờ anh kéo cửa đi ra ngoài, cô mới chậm rãi đi theo sau lưng. Hạ Đại Bạch giương cái đầu nhỏ, nhìn chằm chằm bọn họ, cuối cùng, tầm mắt rơi vào trên mặt anh: “Tiểu Bạch, hai người làm gì ở bên trong?”
“Chuyện của người lớn, nói con cũng không hiểu, hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Hạ Đại Bạch phồng miệng, không hỏi nữa.
Bạch Dạ Kình áo khoác vào, đến nói lời tạm biệt với Trầm Mẫn, hai người nói vài câu, anh liền rảo bước đi đến bên xe. Thụy Cương đã mở sẵn cửa xe, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt đó khiến cho lòng Hạ Tinh Thần cực kỳ lay động, cô không suy nghĩ nhiều, vô thức nói: “Để em tiễn anh đến trạm xe.”
Anh cong cong khóe môi, chờ ở đó.
“Mẹ, con đi tiễn anh ấy chút.” Hạ Tinh Thần nói với Trầm Mẫn.
Trầm Mẫn gật đầu: “Đi đi, nhớ về sớm.”
“Con cũng muốn đi, con cũng muốn tiễn Tiểu Bạch!” Hạ Đại Bạch lập tức đuổi theo. Hạ Tinh Thần nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng Bạch Dạ Kình không vui khi cô định dẫn con trai theo. Hạ Tinh Thần rất cảm thông cho cậu bé, có vẻ con bị chê rồi.
Trầm Mẫn bế Hạ Đại Bạch lên: “Cháu đừng đi, để mẹ đi một mình là được. Hơn nữa, hai ngày sau ba con lại đến rồi.”
Hạ Đại Bạch chu miệng nhỏ không vui. Cậu bé cũng chỉ sợ Tiểu Bạch trở về sẽ lại len lén cưới vợ, cho nên trong lòng không có cảm giác an toàn. Trầm Mẫn hạ thấp giọng dỗ cháu: “Không phải con muốn Tiểu Bạch thích Tinh Thần sao? Hiện tại hai người bọn họ nói chuyện yêu đương, con đừng nên quấy nhiễu.”
Hạ Đại Bạch nghe vậy mới thôi, không đòi theo nữa.
Tài xế lái xe đi, Thụy Cương ngồi chỗ kế bên tài xế. Bạch Dạ Kình cùng Hạ Tinh Thần sóng vai ngồi ở phía sau. Cảnh sắc ngoài cửa sổ đã vào đông, chỉ còn lại một mảnh tiêu điều, thế nhưng, dưới cái nhìn của Hạ Tinh Thần lại có phong vị khác.
Bạch Dạ Kình đang lật tài liệu thẩm tra Thụy Cương đem đến, tay còn lại đưa qua, thản nhiên nắm lấy tay cô.
Hạ Tinh Thần quay đầu nhìn anh, anh không ngẩng đầu, vẫn chuyên chú xem tài liệu. Nhưng bàn tay anh lại vô thức trêu đùa đầu ngón tay trắng hồng của cô. Mỗi một ngón tay cô đều rất mềm, thon dài, đặt trong bàn tay anh tạo nên sự khác biệt rõ ràng, giống như tay của đứa bé.
Rốt cuộc Hạ Tinh Thần cũng không nhịn được, hỏi: “Anh và Tống Duy Nhất thật sự đã hoàn toàn kết thúc rồi sao?”
“Trên thực tế chưa từng có bắt đầu.” Anh kéo tay cô qua, đặt trên đầu gối. Hạ Tinh Thần cảm thấy rất ấm áp, cuộn tròn bàn tay trong lòng bàn tay anh. Nhìn bả vai rộng rãi của anh, bất giác tựa đầu vào.
Hương thơm lan tỏa ở chóp mũi, Bạch Dạ Kình hơi ngẩn ra, lúc này mới dời tầm mắt, cô ngẩng đầu, cằm đặt trên vai anh, cùng anh đối mặt.