Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô ngẩng đầu lên, cằm đặt trên vai anh, hai người đối mặt: “Hiện tại anh và Tống Quốc Nghiêu đã cắt đứt quan hệ rồi à?”
Dưới tư thế này, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở anh nặng nề, làm cho bầu không khí trong xe đặc biệt mập mờ.
Bạch Dạ Kình cúi đầu, tiến sát thêm nữa, gần đến nỗi lông mi anh dường như sắp chạm vào chóp mũi cô. Tim Hạ Tinh Thần đập dồn dập, hơi thở hỗn loạn.
Anh thấp giọng hỏi: “Lo lắng cho anh?”
“Thật ra thì em lo lắng cho chú anh.” Khoảng cách gần như vậy, khiến cho cô miệng khô lưỡi đắng. Cô liếm môi dưới, không dám tiếp tục cùng anh chơi trò mập mờ, rụt người lại định lui vào trong góc. Người đàn ông này, thật ra là một cao thủ mờ ám, ánh mắt khi nhìn cô, giống như bốc lửa vậy. Có lẽ, loại ánh mắt này của anh trên mạng gọi là chỉ cần nhìn cũng có thể mang thai.
Bạch Dạ Kình không còn tâm trạng xem tài liệu, đặt nó sang bên, trực tiếp ôm cô lên đùi. Chính là cái tư thế ngồi đối mặt nhau, đôi chân mảnh khảnh của cô vòng ngang hông anh.
Hạ Tinh Thần kinh hãi, nhưng cũng không dám kêu thành tiếng. Trừng mắt nhìn anh, sau đó quay đầu lo lắng nhìn về phía trước. Trước mặt vẫn có tài xế và Thụy Cương, hơn nữa họ còn vừa trai qua vụ tai tiếng, tình hình náo loạn một đoạn thời gian, hiện tại anh lại liều lĩnh như vậy.
Bạch Dạ Kình biết cô đang lo lắng chuyện gì, liền ấn vào chiếc nút, trên cửa sổ xe tức thì có rèm che kín, cảnh tượng bên trong xe không thể nào bị nhìn thấy được. Chỉ có điều, phía trước lại không có gì che chắn.
Tim Hạ Tinh Thần như đang treo trong cổ họng, hạ thấp giọng hỏi anh: “Anh lại muốn làm gì?”
Bạch Dạ Kình hít thở hương thơm trên người cô: “Em chủ động muốn tiễn anh đi, chẳng lẽ không biết anh muốn làm gì?”
“Chỉ là đi tiễn anh thôi, không muốn làm gì cả!” Hạ Tinh Thần đỏ mặt. Bởi vì Thụy Cương và tài xế đều ở đây, cô rất căng thẳng, cảm giác đó giống như đang vụng trộm vậy.
Dĩ nhiên Bạch Dạ Kình sẽ không làm gì cô trước mặt người khác, dù rằng Thụy Cương rất hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không quay đầu nhìn. Anh chỉ vén tóc cô lên, trên chiếc cổ trắng nõn mút mạnh một cái.
“Đừng!” Hạ Tinh Thần né tránh, thế nhưng, Bạch Dạ Kình lập tức đưa tay ra giữ lấy cổ cô, không cho cô có cơ hội trốn.
Anh thật sự mút rất mạnh, đến khi cổ cô nổi lên một con dấu, mới chịu rời khỏi. Hạ Tinh Thần che lại nơi đó, có chút giận dữ trách anh: “Lần trước đã bị Hạ Đại Bạch hỏi rồi, anh lại còn làm vậy.”
Bạch Dạ Kình kéo tay cô ra. Da thịt trắng như tuyết, dấu ấn kia nhàn nhạt in trên đó, nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Môi anh khẽ chạm vào môi cô, hô hấp nặng nề: “Qua sinh nhật liền trở về, một ngày cũng không được nán lại.”
Một câu nói đơn giản, Hạ Tinh Thần có thể nghe ra sự khát vọng của anh, cũng nghe được sự ám chỉ trong lời nói đó, cho nên cô căn bản không dám trả lời.
Lần này tới Lương Thành, là hành trình bí mật, cho nên, lúc rời đi, tự nhiên cũng là lặng lẽ.
Bạch Dạ Kình bước xuống xe, liền mang khẩu trang vào. Cũng may nơi này không có bao nhiêu người. Cô cùng anh và Thụy Cương đến khu xét vé.
“Đi đi, tài xế sẽ đưa em trở về.” Bạch Dạ Kình nói với cô.
“Ừm. Anh vào trước đi.” Tay cô vẫn còn nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Bạch Dạ Kình giương mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ lớn, không thể chần chừ được nữa.
Hạ Tinh Thần cũng biết điều đó, liền chậm rãi rút tay lại.
Anh cũng không nán lại nữa, xoay người chuẩn bị đi, dường như nhớ tới chuyện gì đó, dừng chân và quay đầu nhìn cô. Cô đi về phía trước một bước, hỏi: “Còn chuyện gì à?”
“Điện thoại, không được phép tắt máy, không được phép từ chối cuộc gọi của anh.” Giọng anh cương quyết.
Hạ Tinh Thần nghe vậy, lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng: “Em biết rồi.”
Căn dặn xong, anh mới cùng Thụy Cương đi qua cửa xét vé.
Hạ Tinh Thần đứng bên ngoài nhìn theo bóng lưng anh, cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy nữa, cô mới chậm rãi thu hồi tầm mắt. Tim lại có cảm giác trống vắng, buồn bã.
Cô thở hắt ra.
Đối với anh, không phải chỉ có chút dao động thôi sao? Vậy mà xa nhau vài ngày thôi, lại cảm thấy mất mác.
Tài xế đưa cô về đến nhà, mới xuống xe, liền nhìn thấy thím cô đang ngồi cắn hạt dưa trong sân. Còn mẹ cô ngồi bên cạnh lặt rau.
Hạ Đại Bạch không ở nhà, có lẽ đã đi chơi cùng Đại Mao và Nhị Mao. Hạ Tinh Thần cười chào hỏi, ngồi xuống đối diện với mẹ mình, giúp bà lặt rau.
“Tinh Thần, rốt cuộc bạn trai cháu có mặt mũi thế nào, sao vẫn luôn đeo khẩu trang vậy, mặt cũng không nhìn rõ được.” Thím hai hỏi.
Hạ Tinh Thần trả lời: “Anh ấy bị cảm nhẹ, cháu sợ anh ấy lây sang cho đứa nhỏ, cho nên bảo anh ấy đeo khẩu trang. Khuôn mặt cũng bình thường, không có gì đặc biệt ạ.”
Cô nhớ tới khuôn mặt hoàn mỹ của Bạch Dạ Kình, trong lòng có chút ngọt ngào. Sợ mẹ cô phát hiện ra, liền cẩn thận cúi thấp đầu hơn chút.
“Trông Đại Bạch đáng yêu như thế, nhất định là gien của hai cháu đều tốt. Hơn nữa, ba đứa nhỏ có vẻ rất có triển vọng, còn có cả tài xế đến đón. Nhất định là ông chủ lớn.”
Hạ Tinh Thần và Trầm Mẫn nhìn nhau, thật sự không biết nên giải thích thế nào về thân phận của Bạch Dạ Kình, Trầm Mẫn nói: “Điều đó không quan trọng, quan trọng nhất cậu ấy là người tốt, đối xử tốt với Tinh Thần là được.”
“Mẹ Trầm nói không sai. Tinh Thần, hai đứa định lúc nào sẽ kết hôn? Con trai cũng lớn như vậy rồi, thím thấy, nên tranh thủ đi nhé, đở cho đêm dài lắm mộng.”
“.....” Hạ Tinh Thần im lặng, không trả lời được. Chỉ yên lặng lặt rau.
Trầm Mẫn khẽ giương mắt, nhìn cô. Tóc cô rớt xuống, bà liền nhìn thấy dấu hôn trên cổ.
Nhưng mà, bà không dừng tay, vẫn tiếp tục lặt rau, vờ như không có chuyện gì hỏi: “Nhất định Đại Bạch sẽ không tiếp nhận việc cậu ấy cưới cô gái khác, cũng nhất định sẽ không tiếp nhận việc con gả cho người đàn ông khác. Hai đứa đã từng nói qua chuyện kết hôn chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Hạ Tinh Thần trả lời thật.
Kết hôn?
Cô cảm thấy, chuyện này đối với cô và Bạch Dạ Kình mà nói, thật sự quá xa vời. Hai người bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ đang ở giai đoạn yêu thử thôi.
Thậm chí, đây chỉ là một sự mở đầu nho nhỏ. Tình cảm hai người hiện tại giống như gà con vừa mới chớm nở, rất yếu ớt, cõ lẽ chỉ cần bị ngoại lực tác động đến, sẽ lập tức không có kết quả gì.
“Ngài ấy là một người rất có lòng, mẹ thật sự rất thích. Nhưng mà, mẹ có thích cũng vô dụng, hai đứa không còn nhỏ nữa, phải tự cân nhắc vấn đề thực tế.”