Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ngài ấy là một người rất có lòng, mẹ thật sự rất thích. Nhưng mà, mẹ có thích cũng vô dụng, hai đứa không còn nhỏ nữa, phải tự cân nhắc vấn đề thực tế.”
Trầm Mẫn là người từng trải, lời nói bà rất bình tĩnh và lý trí: “Thân phận khác xa nhau như vậy, bản thân con phải cân nhắc thật tốt. Vấn đề giữa hai con không chỉ đơn giản là một gia đình có tiền và một gia đình không có tiền. Con cũng biết rõ đó, con và người đàn ông đó không giống nhau, những gì trải qua bên cạnh, những gì tiếp xúc tất cả đều không giống nhau. Nói thẳng ra chính là hai đứa không cùng một thế giới với nhau.”
Hạ Tinh Thần khẽ rủ mắt, nói: “Con biết rồi.”
“Kết hôn là chuyện lớn, bản thân phải suy nghĩ thật kỹ. Trước hết nên nghĩ đến những vấn đề có thể phát sinh, nếu như hai đứa cảm thấy có thể dắt tay nhau giải quyết tốt tất cả vấn đề này, vậy thì hãy kết hôn. Nếu như vẫn chưa đủ tin tưởng đối phương, vậy thì không nên tự tiện tiến đến hôn nhân.” Nói đến đây, Trầm Mẫn hơi dừng lại giây lát, nhìn con gái: “Mẹ không hy vọng con cũng đi một con đường không hề dễ đi.”
Trong lòng Hạ Tinh Thần biết rõ, mẹ cô đã ly dị nhiều năm như vậy, ở một mình nơi này, mùi vị chua xót trong lòng cũng chỉ có mình bà ấy biết.
“Mẹ, lúc đó ba và mẹ đã xảy ra chuyện gì?” Rốt cuộc Hạ Tinh Thần vẫn hỏi. Lúc bọn họ ly dị, cô còn chưa hiểu chuyện. Nhưng mà trước đó, rõ ràng ba rất yêu mẹ, tình cảm vợ chồng vô cùng tốt. Đến giờ Hạ Tinh Thần vãn còn nhớ, trước kia lúc cô dẫn bạn học về nhà chơi, bạn cô đã rất ngưỡng mộ tình cảm của hai người họ.
Khi đó, ba mẹ của người bạn kia đang trong giai đoạn ly dị.
Hạ Tinh Thần mới biết được thì ra vợ chồng còn có thể ly dị, nhưng ba mẹ cô sẽ không đi vào con đường đó. Thế nhưng, không ngờ rằng những điều tốt đẹp lại ngắn ngủi như vậy.
“Còn có thể có chuyện gì xảy ra? Thân thể mẹ vẫn luôn không tốt, không thể mang thai được. Lúc đó cũng không hiện đại như bây giờ, không mang thai được cũng là một lỗi lầm lớn.” Trầm Mẫn nhẹ giọng nói, vừa nhắc đến chuyện đã qua, khuôn mặt liền ảm đạm không ánh sáng: “Từ trước đến nay ba con đều nói là không thèm để ý. Nhưng thực ra ông nội và bà nội lại rất quan tâm vấn đề này. Mỗi lần gặp hai người họ, đều nói rất nhiều đến chuyện này, trong lòng cả hai rất không thoải mái, giống như có cây gai trong đó.”
“Nhưng mà, lúc hai người ly dị, không phải còn có con sao?” Hạ Tinh Thần không hiểu.
Trầm Mẫn nhìn cô thật sâu, muốn nói cái gì đó, nhưng lại thôi. Cuối cùng, chỉ nói: “Em gái con chỉ kém con vài tuổi. Mẹ và ông ấy còn chưa ly dị ông ấy đã ra ngoài tìm người đàn bà khác, cả con riêng.”
Trầm Mẫn nói đến những chuyện này đặc biệt thương tâm: “Lúc đó trước mặt mẹ ông ấy vẫn luôn có hình tượng con trai ngoan, người ba tốt, nhưng thì ra...”
Nói đến đây, bà không nói được nữa, bàn tay đang lặt rau khẽ run rẩy. Hạ Tinh Thần nhìn thấy, hốc mắt bà đã hơi đỏ. Không đành lòng: “Thành thật xin lỗi, mẹ, con đã gợi lại chuyện cũ đau lòng.”
“Nói rõ với con cũng tốt. Nhiều năm qua, ba con không cho phép mẹ đi tìm con, mẹ cũng không dám đi tìm con. Là mẹ có lỗi với con.” Trầm Mẫn thật sự áy náy. Bà không dám tìm, chung quy vẫn là sợ đụng mặt Hạ Quốc Bằng và Lý Linh Nhất. Cho, cho đến hiện tại bà vẫn chưa hoàn toàn đủ can đảm để tiếp nhận họ.
“Mẹ, qua sinh nhật, chúng ta cùng trở về đi.” Hạ Tinh Thần nói: “Bình thường Đại Bạch sẽ ở phủ Tổng thống, con ở nhà một mình không có ai nói chuyện, thật ra rất cô đơn. Nếu mẹ đến ở với con, coi như có người bên cạnh, chăm sóc lẫn nhau, bù đắp lại khoảng thời gian phải xa cách trước giờ, để con được hiếu thuận với mẹ, được không?”
Cô đã nói đến mức này, nhưng Trầm Mẫn vẫn kiên quyết lắc đầu: “Vẫn nên ở lại đây, nơi này tốt vô cùng, không ồn ào, tấp nập như trong thành phố.”
Hạ Tinh Thần cũng hiểu được những gì trong lòng bà. Nơi đó, có lẽ đã tạo cho bà vết thương khó lành, bà cố ý không đi, cũng chỉ là không muốn chạm vào vết thương kia. Cô cũng không cưỡng cầu nữa.
Buổi tối hơn 8 giờ. Hạ Tinh Thần nằm trên giường, lấy di động ra xem tin tức.
Hai ngày, vụ tai tiếng càng diễn ra ác liệt. Tống Quốc Nghiêu tiếp nhận sự phỏng vấn của truyền thông, từ đầu đến cuối không thừa nhận chuyện này. Dư Trạch Nghiêu vẫn luôn không đáp lại, chỉ nói chờ tòa án đứa ra phán quyết.
Hạ Tinh Thần nhớ tới những lời Bạch Túc Diệp từng nói. Không biết cứ như vậy, chú của Bạch Dạ Kình có thể được thả ra không?
Đang suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Trên màn ảnh lóe lên hai chữ “Tiểu Bạch”, khiến cho tinh thần cô hoảng hốt. Hạ Đại Bạch vốn đang cầm ipad chơi game, nghe thấy điện thoại di động đổ chuông, liền xoay người lại, nằm trên người cô: “Là Tiểu Bạch hả mẹ?”
“Ừm.” Hạ Tinh Thần ngồi dậy từ trong chăn: “Con chơi một mình nha, mẹ đi ra ngoài nghe điện thoại.”
“Đi đi đi đi, đi nói chuyện yêu thương đi.” Hạ Đại Bạch phất phất tay với cô.
Hạ Tinh Thần khoác áo vào, ra ngoài nghe điện thoại.
“Đến rồi à?” Hạ Tinh Thần hỏi.
“Ừm. Được một lúc rồi. Bận công việc nên không có thời gian gọi cho em.”
“Sẽ không phải chưa ăn cơm chứ?” Hạ Tinh Thần lo lắng.
“Thật sự là vậy.” Giọng nói Bạch Dạ Kình trầm thấp: “Nếu em ở đây, lúc này có thể làm đồ ăn cho anh. Tối nay anh phải làm việc cả đêm.”
Thật ra thì đên nay Hạ Tinh Thần vẫn chưa từng đến phòng làm việc, dĩ nhiên, cô cũng không có khả năng đột nhiên chạy đến phòng làm việc của Tổng thống, đó không phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào.
Chỉ là, nghe anh nói như vậy, cảm thấy rất đau lòng. Nếu như cô ở đó vào lúc này, cũng có thể làm cơm tối đem đến, cho dù không đưa vào được cung Bạch Vũ, cũng có thể đưa đến dưới lầu.
“Ít nhiều vẫn nên ăn chút gì đi, không phải trong cung Bạch Vũ còn có đầu bếp trực sao?”
“Đã bảo thư ký đi chuẩn bị.”
Ở bên này, Hạ Tinh Thần thầm gật đầu, lại hỏi: “Thật sự phải bận cả đêm, không ngủ sao?”
“Hai ngày qua ở Lương Thành làm trễ nãi không ít thời gian, rất nhiều chuyện dồn chung một chỗ, tối nay phải giải quyết hết.”
Cô không giúp gì được cho anh, chỉ nói: “Anh bận như vậy, hai ngày nữa em và Đại Bạch sẽ trở về, anh không cần cố ý đến đón. Em và con đến thế nào, vẫn nên trở về thế ấy, không sao cả.”
Bạch Dạ Kình không đồng ý cũng không bác bỏ, dĩ nhiên Hạ Tinh Thần không hiểu được ý anh. Nhưng mà, anh bên kia thật sự rất bận rộn, cô nghe thấy tiếng của Lãnh Phi, anh nói mấy câu với Lãnh Phi, sau đó, lại nói với cô: “Bên này có chút chuyện, em ngủ trước đi, tối nay anh sẽ không gọi đến nữa.”
“Được.” Hạ Tinh Thần đáp.
Bạch Dạ Kình dừng lại giây lát, nói: “Hai ngày sau gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Hiển nhiên là anh rất bận rộn, sau khi nói xong liền cúp điện thoại. Hạ Tinh Thần cầm di động đứng ở cửa, khẽ thở dài. Anh bận như vậy, bất quá cô cũng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, không giúp được bất kỳ chuyện gì. Có lẽ đây chính là minh chứng cho việc mẹ nói anh và cô không phải là người cùng một thế giới.
&