Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này, ở Tống gia.
Mai Lưu Ly ngồi trong phòng, từ đầu đến cuối tâm trạng bất an. Tống Duy Nhất vô hồn cúp điện thoại, Mai Lưu Ly lập tức hỏi: “Sao rồi, Tổng thống nghe điện thoại chưa?”
“.....” Tống Duy Nhất lắc đầu: “Thư ký nói anh ấy rất bận, chờ khi rảnh sẽ gọi điện thoại cho chúng ta.”
“Gọi điện thoại?” Mai Lưu Ly hừ lạnh: “Chúng ta liên tục gọi đến từ hôm qua. Mẹ không tin, cậu ta có thể bận rộn đến ngay cả chút thời gian trả lời điện thoại cũng không có.”
Tống Duy Nhất buồn bực: “Mẹ, anh ấy nói với truyền thông, liên quan đến chuyện hôn nhân sẽ thuận theo lòng dân, ý của anh ấy là sẽ không cưới con, có phải không?”
Mai Lưu Ly thở dài: “Nghe giọng điệu đó, hẳn là vậy. Hiện tại vị trí chủ tịch thượng nghị viện của ba con cũng tràn ngập nguy cơ, đến lúc đó, nếu Bạch Dạ Kình muốn để cho chú mình quang minh chính đại đi ra, không có ba con nhúng tay vào, chuyện này rất dễ dàng. Chỉ sợ rằng, không còn bị chúng ta uy hiếp.”
Tống Duy Nhất vừa nghe vậy, lại bắt đầu đau khổ rồi tức giận: “Sao ba lại hồ đồ như vậy, dù sao anh ấy cũng là con rể, còn nghe trộm cái gì?”
“Con thì biết cái gì chuyện trong chính trị, không phải chỉ nhìn bề ngoài là có thể hiểu thấu, nếu Bạch Dạ Kình không có lòng dạ như vậy, là người chỉ cần cưới con thì mặc cho con định đoạt, hôm nay ba con cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó khăn này.”
“Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ Tống gia chúng ta cứ như vậy thua trong tay anh ấy.” Tống Duy Nhất không cam lòng: “Toàn thế giới đang nhìn chằm chằm vào hôn lễ này, bây giờ đột nhiên bị thoái hôn, sau này con còn mặt mũi nào mà gặp người khác.”
Cô ngẫm nghĩ, bực tức nói: “Nếu như anh ấy không chịu cưới con, cũng đừng trách con vô tình đưa những tấm hình kia ra ánh sáng, nếu dám chọc tới con, con sẽ lập tức ra tay.”
Mai Lưu Ly gật đầu, dường như rất tán đồng ý kiến này: “Ừm, đến lúc đó cũng chỉ còn cách này.”
Hai người đang thương lượng, đột nhiên giọng của quản gia vang lên: “Phu nhân, vừa rồi có một vị khách đưa món quà này đến. Nói nhất định phải để bà tự xem.”
“Thứ gì vậy?” Mai Lưu Ly tò mò.
Tống Duy Nhất cầm túi giấy trên tay, sờ nắn vài cái, nói: “Mẹ, hình như là hình.”
“Hình?” Gần đây Mai Lưu Ly không có chụp hình, lòng thoáng hồ nghi. Nhận lấy túi giấy, mở ra xem, sắc mặt lập tức biến đổi. Tống Duy Nhất ghé mắt sang: “Mẹ, hình gì vậy?”
Mai Lưu Ly lập tức giật mình, nhanh chóng nhét những thứ đó vào lại trong túi.
“Sao vậy? Ngay cả con cũng không được xem sao?” Tống Duy Nhất hỏi. Mai Lưu Ly lắc đầu, đem đồ vật giấu ra sau lưng. Bởi vì lòng hoảng loạn, nên ánh mắt vô hồn, hồi lâu sau mới thốt lên được một câu: “Chuyện của Tinh Thần, những tấm hình con vừa nói sẽ đưa ra ánh sáng, mẹ thấy, chúng ta còn phải thảo luận kỹ hơn.”
“Mẹ, sao lại vậy?” Tống Duy Nhất khó hiểu.
Sắc mặt Mai Lưu Ly rất khó coi: “Đừng hỏi tại sao, mẹ nói thảo luận kỹ hơn thì chính là thảo luận kỹ hơn. Những tấm hình kia đưa mẹ, mẹ giữ cho.”
Lúc này, tại phòng làm việc bên trong cung Bạch Vũ, sau khi Lãnh Phi nghe điện thoại, đi thẳng về phía Tổng thống tiên sinh đang ngồi ở ghế sô pha nói chuyện với các quan chức.
“Những tấm ảnh nóng của Mai Lưu Ly và sĩ quan phụ tá dưới tay Tống Quốc Nghiêu đã được đưa tới tay bà ấy, vừa rồi Mai Lưu Ly tự mình gọi điện thoại đến, nói là những bức ảnh của ngài bà ta nhất định sẽ tự tay đốt, tuyệt đối sẽ không bị lộ ra ngoài.”
“Đốt?” Bạch Dạ Kình liếc nhìn Lãnh Phi, lạnh nhạt nói: “Hình chụp không tệ, giúp tôi lấy lại, tôi muốn giữ làm kỷ niệm.”
Suy cho cùng, cũng cũng có chút không tin tưởng Mai Lưu Ly. Để bà ta đốt, không bằng tự giữ lấy sẽ đáng tin hơn.
Lãnh Phi đã hiểu, xoay người đi truyền đạt ý của anh.
Hôm sau.
Trong nhà rất bận rộn. Bởi vì hôm sau là sinh nhật 50 của Trầm Mẫn rồi, hàng xóm xung quanh cũng sẽ tới ăn cơm trưa náo nhiệt một phen, cho nên hôm nay đã bắt đầu chuẩn bị thực đơn.
Mới hừng sáng, Hạ Tinh Thần đã dựa theo danh sách mẹ mình lên mà đi mua đồ ăn. Hạ Đại Bạch vẫn luôn theo sát bên cạnh cô, vừa đi vừa tò mò nhìn đông nhìn tây, sau đó nói với cô: “Đại Bảo, thật sự ngày mai chúng ta phải trở về sao?”
“Ừm. Con còn phải trở về học bài.”
“Thế nhưng, con sẽ nhớ Đại Mao, Nhị Mao, nhất là sẽ rất nhớ bà ngoại thì làm thế nào?” Nhắc tới chuyện này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Đại Bạch đầy vẻ buồn bã: “Chúng ta bảo bà ngoại cùng trở về, có được không? Dù sao nhà Tiểu Bạch cũng lớn như vậy, mọi người chúng ta cùng ở bên trong, sẽ rất vui vẻ.”
Mọi người ở cùng nhau, đúng là rất náo nhiệt, lại còn rất ấm áp. Chỉ cần tưởng tượng, đã cảm thấy những hình ảnh kia rất đẹp, khiến cho người ta ước mơ.
Thế nhưng, thực tế thường không giống như tưởng tượng.
“Sau này, nếu con nhớ bà ngoại, mẹ sẽ thường xuyên dẫn con đến đây. Nhưng mà, hiện tại bà ngoại con không chịu trở về cùng chúng ta.” Hạ Tinh Thần an ủi đứa nhỏ.
Hạ Đại Bạch phồng miệng, bộ dạng rất mất mác.
Hạ Tinh Thần chọn xong rồi thức ăn, giỏ thức ăn đã nặng trịch. Hạ Đại Bạch không nỡ nhìn cô mệt mỏi, nhất quyết chia sẽ, Hạ Tinh Thần cũng đành để con trai khiêng tiếp mình đi về phía trước.
“Tinh Thần!”
Một lớn một nhỏ vừa mới ra khỏi chợ, liền nhìn thấy thím Lý đứng cách mấy thước xa cao giọng gọi cô.
“Thím Lý, thím cũng tới mua thức ăn à?” Hạ Tinh Thần cười chào hỏi.
Kết quả, thím Lý liền đi đến, nắm lấy tay cô kéo đi: “Con mau về nhà đi, xảy ra chuyện rồi.”
Lòng Hạ Tinh Thần trầm xuống : “Có chuyện gì?”
“Bệnh tim mẹ con tái phát rồi, nhanh trở về đi.”
Giỏ thức ăn trong tay Hạ Tinh Thần rơi xuống, cô cũng không có tâm trạng mà quan tâm. Cô bế Hạ Đại Bạch lên, gấp gáp đi về nhà. Lúc cô về đến cửa thì xe cứu thương trên trấn đã đến.
Một đám người phụ giúp, đẩy mẹ cô ra ngoài. Hạ Tinh Thần gấp đến độ không nhịn được, giao đứa nhỏ cho thím Lý, để bà trông giúp, còn mình thì đi theo bác sĩ đến bệnh viện duy nhất trên trấn.
Cả ngày, Hạ Tinh Thần đều bận bịu ở bệnh viện. Trầm Mẫn hôn mê vẫn chưa tỉnh lại.
Bác sĩ nói với cô: “Đây là bệnh cũ của mẹ cô, phải làm phẫu thuật bắc cầu tim, nếu không làm sau này sẽ không kịp nữa.”
“Nơi này cũng có thể làm sao?”
“Đương nhiên là không làm được.” Bác sĩ lắc đầu: “Ngày mai, chờ khi tình trạng của mẹ cô khá hơn chút, liền chuyển viện gấp đi. Chuyển đến bệnh viện ở thủ đô. Nơi đó mới có điều kiện chữa bệnh tốt nhất. Nếu không…”
Bác sĩ nói đến đây, chỉ lắc đầu, không nói tiếp nữa. Rõ ràng cho thấy tình huống không lạc quan lắm.
Hạ Tinh Thần nghe vậy, lòng cô lập tức lạnh buốt.
Cả buổi chiều cô cứ ngồi bên giường bệnh cầm điện thoại tìm kiếm bệnh viện ở thủ đô, tìm xem nơi nào thích hợp nhất. Đến khi sắc trời dần tối, điện thoại đã sắp hết pin, Bạch Dạ Kình lại gọi đến.
“Đang làm gì vậy?” Anh hỏi cô.
Hạ Tinh Thần tựa vào trên tường, tay vuốt trán, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng: “Em đang ở trong bệnh viện.”