Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Tiểu Bạch, Đại Bảo, ba mẹ ở trong phòng bếp à?”
Bên trong, Hạ Tinh Thần không cười được nữa. Mặc dù cửa phòng bếp có thể đóng, nhưng không thể khóa! Móng vuốt nhỏ của bé đã vặn chốt cửa.
Hạ Tinh Thần bán khỏa thân dựa vào cửa, trực tiếp kéo áo ngủ trên người Bạch Dạ Kình. Bạch Dạ Kình còn đang tức giận, sao có thể cho cô được như ý, nhéo cằm cô: “Còn chọc giận anh không?”
Cô lập tức nhắc đầu, nhận thua: “Không…”
“Còn có bắt anh đi tắm nước lạnh tỉnh táo nữa không?”
“… Nhưng không tắm nước lạnh tỉnh táo, còn có thể làm gì?” Hạ Tinh Thần mặt đầy vô tội: “Thân thích đến thăm, cũng không phải em muốn nó đến.”
Bạch Dạ Kình cười nhìn cô, nụ cười tà khí: “Nếu thân thể em không tiện, vậy tối nay… chúng ta đổi cách khác thử một chút.”
Mắt của anh sáng rực nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của cô. Trong giọng nói và nụ cười không hề mang theo ý tốt.
Mặt Hạ Tinh Thần ‘oanh’ một cái liền đỏ bừng. Tên lưu manh này! Mặc dù về phương diện kia cô không có nhiều kinh nghiệm, nhưng gần 24 tuổi, một vài giáo dục giới tính của Nhật Bản, cô từng vì tò mò mà học hỏi. Cho nên, ám chỉ của anh, cô đương nhiên hiểu.
“Đại Bảo!” Cửa phòng bếp bị bàn tay nhỏ bé đẩy ra, Hạ Tinh Thần quẫn bách. Một giây sau, cả người ấm áp, áo ngủ của người đàn ông trực tiếp khoác lên người cô, anh cột dây lưng bên hông cho cô.
Hạ Tinh Thần thích ứng bóng tối, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ có thể mơ hồ thấy toàn thân cao thấp của anh chỉ mặc quần lót. Thân hình cao lớn là tỉ lệ hoàng kim, đường cong cả người dưới ánh trăng, hoàn mỹ không thể bắt bẻ, so sánh với vóc dáng của người mẫu đang ăn khách nhất thế giới cũng tuyệt đối không thua. Hạ Tinh Thần vừa nhìn xuống, liền kinh hãi không dám nhìn lần thứ hai.
Lần trước Hạ Đại Bạch chê anh nhỏ bé, nếu lần này nhìn lại… sẽ chê nữa chứ?
“Đại Bảo, con muốn đi vệ sinh… Mẹ có ở bên trong không?” Giọng nói của Hạ Đại Bạch lại truyền đến. Hạ Tinh Thần âm thầm hít thở, làm cho mình hoàn toàn không có gì khác thường mới mở cửa phòng bếp.
“Mẹ thật sự ở bên trong?” Hạ Đại Bạch mặc đồ ngủ ngước đầu nhìn cô.
Bé vừa nhón chân mở đèn, lúc này, ánh sáng từ đèn chiếu vào, hai người lớn khó thích ứng.
Tầm mắt của bé dò xét từ trên người cô lại nhìn qua trên người Bạch Dạ Kình: “Đại Bảo, tại sao mẹ mặc đồ của Tiểu Bạch?”
Ánh mắt của bé rơi vào nơi bắt mắt đó của Bạch Dạ Kình, nhìn chằm chằm, tay nhỏ bé còn chỉ chỉ: “Tiểu Bạch, **** nhỏ của ba… không, là lớn mới đúng, sao lại sưng vù?”
Bạch Dạ Kình không để ý bé.
Mặt Hạ Tinh Thần lại đỏ bừng. Tên nhóc này, sao có hứng thú với nơi đó đến vậy? Sợ hai ba con lại giống lần trước, tiếp tục đề tài không thích hợp cho phụ nữ, Hạ Tinh Thần vội vàng ôm bé từ dưới đất lên: “Không phải con muốn đi vệ sinh sao? Mẹ dẫn con đi.”
Nhắc đến, Hạ Đại Bạch mới nhớ mình muốn đi vệ sinh, gấp đến mức sắc mặt vặn vẹo, la hét: “Nhanh lên, nhanh lên, sắp ra rồi.”
“Chịu đựng, không cho phép đi trên người mẹ.”
“Con cố gắng hết sức rồi. Nhưng, Đại Bảo, trễ như vậy mẹ và Tiểu Bạch ở trong phòng bếp làm gì?”
“… Trò chuyện thôi.”
“Vậy tại sao mẹ cởi quần áo của mẹ lên sofa, ngược lại mặc áo của Tiểu Bạch chứ?”
“…” Hạ Tinh Thần không trả lời, dứt khoát không để ý bé, ôm bé vào phòng vệ sinh. Kéo quần bé xuống, không đóng cửa phòng vệ sinh, Bạch Dạ Kình gõ cửa, đi qua, chỉ bỏ lại một câu: “Anh ở bên kia chờ em, qua nhanh một chút.”
Hạ Tinh Thần mơ hồ một giây, không trả lời, thấy anh đi qua phòng bên kia. Người này… thật sự không tránh né kiêng kỵ đứa nhỏ chút nào.
Đúng như dự đoán, bảo bảo Hạ Đại Bạch tò mò, vừa đi vệ sinh vừa nghiêng đầu hỏi: “Đại Bảo, trễ như vậy, tại sao Tiểu Bạch còn kêu mẹ qua?”
“…” Không thể nói là kêu cô bồi anh đi ngủ. Cô úp mở, tìm một cái cớ: “Ba con… muốn mẹ trả áo ngủ mà thôi. Không phải mẹ đang mặc áo ngủ của ba con sao?”
Đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh của Hạ Đại Bạch nhìn người cô, sau đó lại nhìn mắt cô, cũng không biết có tin hay không, nhưng ít ra không nói gì vạch trần cô. Cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
… … …
Hạ Tinh Thần tắt đèn, ngủ cùng đứa nhỏ. Hạ Đại Bạch ôm cô ngủ, hỏi: “Không phải mẹ muốn đi trả áo ngủ sao? Sao không đi?”
“… Ngày mai cũng được.” Cô chột dạ, đứa nhỏ còn thức, cô không dám đi. Huống chi, khi Hạ Đại Bạch còn thức, cô cũng không dám bỏ một mình bé ở đây.
“Được rồi, vậy thì ngủ đi.” Hạ Đại Bạch buồn ngủ ngáp, lòng bàn tay vỗ vỗ miệng nhỏ: “Đại Bạch, ngủ ngon nha.”
“Ừ, ngủ ngon.” Hạ Tinh Thần vỗ nhẹ mặt đứa nhỏ. Hôm nay ngày đầu tiên thân thích đến thăm, bụng không thoải mái. Cô tận lực nằm ngang nhắm mắt ngủ. Bạch Dạ Kình hẳn sẽ không ở bên kia chờ mình thật! Cô nhớ đến vừa rồi ở trong phòng bếp, ám chỉ anh nói với cô, gò má liền đỏ lên, càng không dám đi.
Gần ngủ, thời điểm vô tri vô giác, điện thoại ở đầu giường vang lên. Hạ Tinh Thần sợ đánh thức con trai, mơ hồ mò tay lấy, trên màn hình lóe lên hai chữ ‘Tiểu Bạch’.
Đã trễ thế này, anh còn chưa ngủ?
“A lô.” Bắt máy, để sát bên tai.
“Qua, vẫn hy vọng anh qua bên em?” Đơn giản dễ hiểu.
Người đàn ông này!
“Anh ngàn vạn lần đừng qua.” Cô hạ thấp giọng, sợ quấy rầy đứa nhỏ. Bạch Dạ Kình không nói thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại. Hạ Tinh Thần trợn mắt nhìn điện thoại, cảm thấy mình thật sự rất không có tiền đồ! Người đàn ông này, luôn bá đạo như vậy, hết lần này đến lần khác, cô không có cách phản kháng. Nếu lúc này cô không qua, anh nhất định sẽ qua đây giết cô.
Anh mặt dày, có thể không chút cố kỵ, nhưng cô không phải!
Hạ Tinh Thần lòng đầy ai oán, nhìn đứa nhỏ, xác nhận bé đã ngủ, mới lặng lẽ vén chăn xuống giường. Cô ôm bụng không thoải mái, mặc áo ngủ của anh.
… … …
Không biết có phải vì đang đợi cô không, trong phòng vẫn sáng ngọn đèn nho nhỏ. So với phòng bên kia sang trọng hơn, bên anh nhất định là nhà giàu thế giới.
Tuy diện tích nhỏ nhưng mỗi một nội thất bên trong đều nói lên giá trị liên thành. Bức họa treo trên tường là đồ danh gia cất giữ. Ngay cả cái tủ tùy tiện trưng bày xì gà cái hộp cũng là chế phẩm thủ công, tuyệt đối xuất thân từ tay danh gia quốc tế.
&