Hạ Tinh Thần nhìn phòng anh, lại nhìn phòng mình, trong lòng không khỏi cảm khái.
Thật ra hai người bọn họ không phải người một thế giới, chỗ ở cũng có thể chứng tỏ.
Đang suy nghĩ, cửa phòng ngủ bị mở ra, Bạch Dạ Kình mặc đồ ngủ đứng ở cửa nhìn cô: “Đi vào.”
Trong lòng Hạ Tinh Thần khẩn trương bất an, sợ anh thật sự bắt cô... dùng miệng làm cho anh. Cô che miệng, trong đầu nghĩ tuyệt đối không thể mặc anh làm càn như vậy, tắt đèn đi theo anh vào phòng ngủ
Lúc cô vào, anh đã nằm trên giường. Nhắm hai mắt, mặt rất trầm tĩnh, tuyệt đối không nhìn ra vẻ mập mờ vừa rồi ở trong phòng bếp. Vị trí bên cạnh trống một khoảng lớn, hiển nhiên là để cho cô. Hạ Tinh Thần đứng đó, tim đập rộn lên.
Hồi lâu không nghe động tĩnh gì, anh thoáng hí mắt, dùng nửa con mắt nhìn cô, nói: “Tắt đèn, lên giường ngủ.”
Hạ Tinh Thần tắt đèn, chậm rãi lên giường.
Cả người căng thẳng cứng đờ, cũng không dám nằm ngang, liền nghiêng người ngủ ở mép giường, tay kéo chăn, đưa lưng về phía anh. Môi mím chặt, không dám chừa ra một kẽ hở.
Nhưng còn chưa kịp hít thở, thân thể mềm mại đã bị một tay của người đàn ông mò vào ngực. Buồn ngủ của Hạ Tinh Thần bị dọa bay mất, hai tay khẩn trương đè ngực anh, đẩy anh ra. Giọng điệu có chút không yên: “Em không thoải mái, đau bụng, anh không thể làm bậy…”
Ánh mắt Bạch Dạ Kình nhàn nhạt nhìn cô: “Nếu em lại đẩy anh lần nữa, anh thật sự muốn làm loạn.”
“…” Nghe anh nói vậy, tay cô đẩy anh lập tức mềm nhũn, rút vào ngực anh. Bạch Dạ Kình nhìn cô, ôm chặt lấy cô, tay xuyên qua áo ngủ rộng lớn, mò vào quần áo bên trong.
Hạ Tinh Thần run rẩy, muốn cản tay anh, nhưng… Một giây sau, anh trùm bàn tay lửa nóng lên bụng cô, sau đó từ từ xoa vòng vòng. Không có ý muốn tiến thêm một bước…
Cô bối rối, hoảng hốt thất thần.
Anh… đây là đang xoa bụng cho cô?
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền qua bụng cô. Hạ Tinh Thần cảm thấy lòng cũng ấm áp theo. Hơi nóng kia một mực truyền đến hốc mắt cô. Cô nhắm mắt, theo bản năng đến gần anh, hai tay vốn co rúc trên vai anh, không tự chủ mà ôm lấy cổ anh.
“Còn đau không?” Anh hỏi. Giọng trầm thấp, trong đêm, dễ nghe khiến cô chìm đắm.
Lòng bàn tay của anh như có ma lực, sau khi xoa mấy vòng, thật sự không đau nữa. Nhưng nghe anh hỏi, Hạ Tinh Thần gật đầu, khẽ nói: “Còn đau…”
Sự thương yêu của người đàn ông khiến cô mê mệt, không muốn kết thúc.
Bạch Dạ Kình ngược lại kiên nhẫn hiếm có, hoàn toàn không có nhịn được, rũ mắt nhìn cô rúc vào ngực mình, vẻ mặt nhu hòa, động tác không dừng lại.
Hạ Tinh Thần hưởng thụ cảm giác này, chớp chớp mắt, hốc mắt hơi nóng lên. Trong bụng, các loại tình cảm phức tạp đang cuồn cuộn, quấn quanh, không ngừng kéo cô thất thủ, thất thủ lần nữa…
Người đàn ông này, một khi thật sự muốn một người phụ nữ, cô nghĩ, hẳn là ai cũng không thể cự tuyệt!
“Bạch Dạ Kình…” Cô nằm trong ngực anh, thấp giọng kêu.
“Ừ?”
“Trước kia anh… đã từng có rất nhiều bạn gái phải không?”
Bạch Dạ Kình nhíu mày: “Phụ nữ đúng là có ngàn kế muốn làm bạn gái anh.”
Trên mạng, trên tin tức, trực tiếp kêu “chồng” không đếm xuể. Còn có người ái mộ anh và người ủng hộ anh, số người ủng hộ cũng hơn mấy trăm ngàn người.
“Vậy số lượng bạn gái anh có trước em, anh không đếm rõ sao?” Cô hỏi. Cô nghĩ, chưa đến mười người cũng có mấy người.
Bạch Dạ Kình không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Tại sao hỏi chuyện này?”
Hạ Tinh Thần trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Việc anh đang làm, nếu không có phụ nữ chăm sóc dạy bảo, sao có thể học được?”
Hơn nữa, tay nghề còn tốt như vậy. Đàn ông căn bản không tỉ mỉ quan tâm như vậy.
Bạch Dạ Kình hừ một tiếng: “Em cảm thấy có phụ nữ nào dám chăm sóc dạy bảo anh sao?” Có thể làm cho anh có tâm tư làm chuyện này, người phụ nữ này chính là một ngoại lệ! Hơn nữa, bây giờ anh còn cảm thấy, cảm giác chuyện này rất tốt. Nhất là cô khôn khéo quyến luyến rúc vào trong ngực anh, ôm anh…
“Cho dù không có phụ nữ chăm sóc dạy bảo anh, nhất định có người phụ nữ từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy…” Hạ Tinh Thần lầm bầm.
“Nếu nói phụ nữ, quả thật từng có một người. Cô ấy đối với anh mà nói, rất đặc biệt, được hưởng thụ đãi ngộ này cũng không kỳ lạ.” Bạch Dạ Kình nói thẳng.
Hạ Tinh Thần nghe, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ ‘phụ nữ’ ‘đặc biệt’, không biết tại sao ngực lại khó chịu.
Cô đang suy nghĩ, kiểu phụ nữ gì có thể khiến anh cảm thấy đặc biệt? Như vậy… hiện giờ đối với anh mà nói, người đó vẫn rất đặc biệt sao?
“Sao không hỏi tiếp?” Bạch Dạ Kình không nghe cô nói gì, cúi đầu nhìn cô, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô.
Hạ Tinh Thần buồn bực một lát mới nói: “Em muốn ngủ… thật là mệt.”
Cô giả vờ buồn ngủ ngáp một cái, hai tay vốn đang ôm anh, từ trên cổ anh trượt xuống. Trong lòng thất vọng, ngay cả cô cũng không hiểu lý do…
Nhưng lúc đầu ngón tay trượt đến vai anh, bị tay người đàn ông giữ lại.
Cô vùng vẫy, nghe anh thấp giọng nói: “Người phụ nữ đặc biệt kia chính là mẹ anh.”
“Hả?” Cô ngây người một giây, mới ý thức được anh đang nói gì. Cho nên… anh đây là đang giải thích với cô sao?
Đối diện ánh mắt trêu ghẹo của anh, trên mặt cô thoáng qua một tia không được tự nhiên, mấy máy môi, lầm bầm: “… Là ai, có quan hệ thế nào, dù sao cũng không liên quan đến em. Hơn nữa… Vừa rồi em không có hỏi anh người đó là ai.”
Mặc dù nói vậy, nhưng khó chịu trong tim trong nháy mắt bị quét sạch sẽ.
Hơn nữa, khóe môi không tự chủ nâng lên độ cong, làm thế nào cũng không khắc chế được.
Hai tay cô lại vòng qua cổ anh, đối diện với ánh mắt ý vị sâu xa của anh, cô quẫn bách vùi mặt thật thấp, không dám nhìn anh nữa. Sợ tâm tư của mình sẽ bị anh nhìn thấu dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà…
Từ khi nào mình trở nên nhỏ mọn dễ tức giận như vậy?
Bạch Dạ Kình không vạch trần tâm tư của cô, chỉ nằm ngang lại. Hai tay vòng qua eo cô, hơi dùng sức, trực tiếp ôm cô nằm lên người mình ngủ. Hạ Tinh Thần giãy giụa, bị anh đè lại, thanh âm hạ thấp rất nhiều, giọng nói đầy uy hiếp: “Đừng lộn xộn, nếu không, anh thật sự sẽ không khách sáo với em.”
“…” Cô không dám động nữa, mặc anh ôm.
Anh hí mắt nhìn cô, ngón tay quấn đuôi tóc cô, cuốn trong tay chơi: “Ngày mai lúc dì Trầm phẫu thuật, anh sẽ không ở đó.”