Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 224: Chương 224: Chương 224: Gặp mặt Bạch lão phu nhân (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“1000 vạn kia, bà ta còn cầm đi đánh bạc, thiếu nợ. Ba, có phải ba nên nghĩ kỹ lại, vì sao cuộc sống thành như hôm nay vì người đàn bà này, chẳng những ba mất đi cuộc sống an ổn trong quá khứ, thiếu chút nữa mất đi con gái ba, náo loạn cả cuộc sống đến bây giờ, đáng giá sao?”

“Cô im miệng!” Lý Linh Nhất luống cuống, đưa tay đoạt điện thoại của Hạ Tinh Thần. Nhưng đã không còn kịp rồi. Hạ Tinh Thần nói một hơi liền cúp điện thoại.

Bạch lão phu nhân từ phòng viện trưởng đi ra, phải đi làm kiểm tra toàn thân, nghe tiếng huyên náo phòng bệnh bên kia.

Bà nghi ngờ nhìn qua. Nghe một giọng nữ nói thật lớn: “Nếu cô thật sự quậy đến mức tôi và Hạ Quốc Bằng ly dị, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

“Phiền mọi người dẫn người này đi giúp tôi. Sau này, nếu gặp lại người này, không cần cho bà ta vào phòng bệnh nữa.” Đây là giọng một cô gái trẻ tuổi, mặc dù nghe ra trong giọng nói có tức giận, nhưng vẫn khéo léo, so với giọng nói chua ngoa của người phụ nữ trung niên kia, phải biết là khắc chế rất nhiều.

Bạch lão phu nhân là một người hiếu kỳ, theo bản năng đi đến, thò đầu vào nhìn. Vừa nhìn liền thấy một phụ nữ trung niên bị bảo vệ bệnh viện kéo ra. Cả người ưu tư kích động, tóc và quần áo trên người đều rối loạn, mặt vặn vẹo, còn đang cực lực tranh cãi với cô gái trong phòng bệnh.

Bộ dáng này, quả thật không đẹp mắt lắm.

Thím Lâm cũng thấy được, nói: “Phu nhân, người này không phải là người vừa rồi hồ ngôn loạn ngữ (nói bậy) ở bên ngoài sao?”

Bạch lão phu nhân gật đầu: “Không sai, chính là người đó.”

“Bệnh viện là nơi an tĩnh, bà ta ở đây ầm ầm ĩ ĩ, thật là mất thể diện.”

Trong lòng Bạch lão phu nhân ngũ vị tạp trần. Nhìn Lý Linh Nhất bị kéo ra ngoài, bà hỏi bác sĩ bên cạnh: “Người trong phòng bệnh này là ai?”

“Là khách quý của bác sĩ Phó, tự mình đưa đến. Tôi nghe người khác nói, có thể là mẹ vợ của bác sĩ Phó, nhưng cụ thể thế nào, chúng tôi không biết.”

Lão phu nhân nhíu mày. Phó Dật Trần là ai, phàm là người có quan hệ với anh ta, đương nhiên sẽ không phải là người không nói lý. Phụ nữ trung niên vừa rồi ầm ĩ đến vậy, có thể nhìn ra tính tình người này rất kém. Haiz, bà ta như vậy, con gái bà ta có thể tốt hơn sao.

Trong lòng lão phu nhân càng không vui.

Thật vất vả đuổi Lý Linh Nhất đi, Hạ Tinh Thần cũng không để ý thu dọn hỗn độn dưới đất, hỏi: “Bác sĩ Cảnh, tình hình mẹ tôi thế nào?”

“Vừa làm phẫu thuật xong, ưu tư không thích hợp, quá kích động. Lần sau chú ý sẽ không có vấn đề.” Cảnh Dự lãnh đạm trả lời.

“Cảm ơn, làm phiền anh.” Nghe cô ta nói vậy, Hạ Tinh Thần mới thở phào.

Hạ Tinh Thần quay lại nhìn mẹ, sắc mặt bà vẫn tái nhợt, không có huyết sắc. Bị Lý Linh Nhất nháo như vậy, sao bà có thể tĩnh tâm dưỡng bệnh, Hạ Tinh Thần lo lắng: “Mẹ, thân thể mẹ không tốt, đừng giận con. Ba…”

“Được rồi, đừng nhắc đến ông ta.” Trầm Mẫn ngắt lời cô. Đối với chuyện của ông ta, bà không muốn nghe một chữ nào. Nhìn canh đổ dưới đất, trong lòng ngũ vị tạp trần. Đã từng là vợ chồng tình thâm, hôm nay ngay cả canh thừa cũng không bằng.

Hạ Tinh Thần không thể nói gì nữa, cũng không dám nói gì. Chỉ thở dài, ngồi xổm xuống thu dọn tàn cuộc dưới đất.

Trầm Mẫn nhìn bóng lưng con gái, đột nhiên sâu kín nói: “Bây giờ mẹ có thể tưởng tượng ra, mấy năm nay, e là con bị mẹ con bọn họ khi dễ không ít.”

Hạ Tinh Thần khẽ run. Vừa rồi mẹ hôn mê nên không nghe cô gọi điện cho ba. Hôm nay, sợ bà kích động, cô không dám nói ra.

Chỉ an ủi: “Mẹ yên tâm đi. Bình thường hai mẹ con bọn họ mặc dù khoe khoang, nhưng hiện tại bọn họ không dám làm gì con nữa.”

Lần trước Bạch Dạ Kình dạy dỗ bọn họ, tất nhiên bọn họ không dám. Lần này, ba biết chuyện năm năm trước, Lý Linh Nhất đương nhiên không qua được.

Ở trong phòng bệnh một hồi, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.

Hạ Tinh Thần dừng dọn dẹp, theo bản năng ngẩng đầu lên. Đập vào mắt là một lão phu nhân ưu nhã. Mặc trang phục màu xanh nhạt, dáng vẻ tinh anh tài hoa. Bà đi đến, tầm mắt cũng đang dò xét cô ngồi chồm hổm dưới đất.

“Lão phu nhân, xin hỏi bà tìm ai?” Hạ Tinh Thần đứng dậy, lễ phép hỏi.

Y tá bên trong nghe câu hỏi của cô, cũng theo bản năng nhìn về phía cửa. Vừa thấy người ở cửa, mọi người đều đứng thẳng người, hai tay giao nhau đặt trước bụng, cung kính cúi người: “Phu nhân.”

Cảnh Dự khẽ gật đầu, ưu nhã khéo léo: “Phu nhân.”

“Ừ. Mọi người cứ làm việc, không cần để ý đến tôi. Tôi chỉ vào xem chút thôi.” Bạch lão phu nhân nói. Hạ Tinh Thần đầu óc mơ hồ, nhưng đoán được bối cảnh của vị lão phu nhân này không hề đơn giản.

Bạch lão phu nhân tựa như phát hiện ánh mắt quan sát của cô, lúc này mới nhìn cô: “Cô gái, tôi muốn hỏi cô chuyện này, người vừa rồi bị bảo vệ kéo ra ngoài, cô biết không?”

“Dạ biết.” Hạ Tinh Thần gật đầu, không nghĩ đến lão phu nhân hỏi về Lý Linh Nhất.

“Trước đó bà ta nói với tôi, bà ta là Hạ phu nhân, thật sao?”

“…” Hạ Tinh Thần không trả lời ngay, chỉ quay đầu liếc nhìn mẹ, Trầm Mẫn đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt không có gợn sóng, nhưng nội tâm khổ sở, cũng sợ là có chính bà hiểu. Thở dài, cô gật đầu: “Không sai, chính là Hạ phu nhân.”

“Chồng bà ta thật sự là Thị trưởng Hạ?”

“Phải.”

Thật ra Hạ Tinh Thần không nguyện ý tiếp tục đề tài này, hỏi: “Phu nhân có chuyện gì không?”

“A, đúng rồi.” Lão phu nhân cũng nhìn ra cô không tình nguyện, nhưng tóm lại phải hỏi cho rõ ràng: “Vừa rồi ở ngoài cửa, nghe hai người nói, mấy năm nay bị mẹ con bọn họ khi dễ không ít. Cho nên, con gái bà ta cô cũng biết phải không?”

“Dạ, cháu cũng biết.” Hạ Tinh Thần thẳng thắn trả lời.

“Con gái bà ta sao có thể có tính tình tốt, có một người mẹ như vậy, tôi đoán tính tình cũng không tốt gì.” Lão phu nhân rất không thích Lý Linh Nhất. Trong giọng nói và chi tiết có thể thấy rất rõ ràng.

Hạ Tinh Thần cũng không thích Lý Linh Nhất và Hạ Tinh Không. Nếu thật sự nói đến tính tình của bọn họ, vậy thì tội lỗi chồng chất, e là phải nói một ngày một đêm.

Nhưng, lão phu nhân trước mặt là người xa lạ, cô không nói, chỉ dò xét đối phương.

Lão phu nhân nhìn ra cô phòng bị với mình, đưa tay kéo Hạ Tinh Thần ngồi xuống sofa. Dáng vẻ cần tâm sự: “Thật ra có thể nói với cô. Tôi cũng lần đầu tiên gặp Hạ phu nhân. Con gái nhà bà ta, tôi chưa từng gặp.”

Hạ Tinh Thần cũng không hỏi nhiều, yên tĩnh chờ lão phu nhân nói tiếp.

“Nhưng con trai tôi, không biết chuyện gì, thiên hạ có nhiều phụ nữ như vậy, tùy tiện chọn một người, nhưng hết lần này đến lần khác mắt nó cứ như bị ma quỷ ám ảnh, coi trọng con gái nhà bà ta.”

Lúc này Hạ Tinh Thần mới hiểu, thì ra là chuyện như vậy. Hạ Tinh Không có bề ngoài đẹp đẽ, học múa, ưu nhã đẹp mắt, mặc dù tính tình tệ nhưng luôn có rất nhiều người theo đuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.