Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Nhưng con trai tôi, không biết chuyện gì, thiên hạ có nhiều phụ nữ như vậy, tùy tiện chọn một người, nhưng hết lần này đến lần khác mắt nó cứ như bị ma quỷ ám ảnh, coi trọng con gái nhà bà ta.”
Lúc này Hạ Tinh Thần mới hiểu, thì ra là chuyện như vậy. Hạ Tinh Không có bề ngoài đẹp đẽ, học múa, ưu nhã đẹp mắt, mặc dù tính tình tệ nhưng luôn có rất nhiều người theo đuổi.
Phu nhân càng nói càng tức giận. Trong mắt bà, con trai bà chính là người ưu tú nhất trên thế giới ngay cả ba nó – chồng bà cũng không thể so sánh được. Cho nên, dĩ nhiên bà không thể cam lòng khi thấy con trai cưới một người vợ như vậy về nhà.
“Bây giờ con trai tôi lại la hét muốn con gái người ta kết hôn, bằng mọi giá phải lấy cô gái đó về. Cô thử nói xem, làm thông gia với hạng người như vậy không phải tôi đang tự hành hạ mình sao?”
Vẻ mặt phu nhân muốn tố khổ.
Hạ Tinh Thần lại không ngờ rằng Hạ Tinh Không lại nói đến việc cưới xin, theo bản năng lầm bẩm: “Nhanh như vậy mà đã nói rồi. . .”
Nói đên đây, khi thấy ánh mắt phu nhân sáng lên, cô mới ngậm miệng lại.
Lúc đầu, cô và Hứa Nham từ hôn, không phải Hạ Tinh Không còn rất đau lòng sao? Nhưng mà con người cạn tình rất nhanh. Giống như tình cảm của ba dành cho mẹ vậy.
“Cái gì mà nhanh như thế? Ý của cô là gì vậy?” Lỗ tai của phu nhân rất thích ứng, lập tức nghe được mấy từ kia. Hạ Tinh Thần sửng sốt một chút, cũng không biết phải nói thế nào.
Phu nhân liếc mắt nhìn cô: “Cô gái nhỏ à, cháu cũng đừng lừa gạt tôi. Tôi cũng hiểu, trong này nhất định có chuyện gì đó. Chẳng lẽ, trước kia cô gái đó đã từng đính hôn sao?”
Hạ Tinh Thần cảm thấy phu nhân tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn cực kỳ sắc bén. Cô nói: “Hay phu nhân tự hỏi cô gái đó thì hơn ạ. Vừa rồi không phải cô ấy chưa đi sao? Phu nhân nói chuyện với cô ấy một chút, chắc cũng biết được nhiều chuyện!”
Theo bản năng, phu nhân liếc nhìn ra cửa, nghiêm túc suy nghĩ một chút. Nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô: “Đúng là cô gái thông minh. Vậy tôi cũng không quấy rầy mọi người nữa. Tôi đi tìm cô ấy.”
Phu nhân đứng dậy, Hạ Tinh Thần cũng đứng dậy tiễn. Phu nhân thấy sự quan tâm, dịu dàng của cô gái càng đau lòng, tiếc hận. Trên thế giới này có bao nhiêu phụ nữ như vậy, hôm nay chỉ tùy tiện gặp một người cũng rất vừa mắt, sáo ánh mắt Dạ Kình lại không bình thường như vậy chứ?
Phu nhân và Hạ Tinh Thần chia tay thì bà bước nhanh ra ngoài. Hạ Tinh Thần nghe thấy bà ấy đang hỏi bảo vệ Lý Linh Nhất đi đâu rồi kêu người cản Lý Linh Nhất lại.
Cô vừa thu dọn đồ đạc, vừa hỏi nhân viên y tế: “Vị phu nhân này là người nào?”
Nhân viên y tế trố mắt nhìn nhau, lắc đầu một cái, im lặng không nói. Hạ Tinh Thần biết, bọn họ không dám tự tiện tiết lộ thân phận của đối phương. Cô cũng không làm khó các cô ấy, chỉ cười cười, không hỏi nhiều nữa. Cô ngồi xổm người nhặt đồ còn vung vãi trên đất.
Lý Linh Nhất vừa ra khỏi bệnh viện, chưa lên xe thì di động đa vang lên. Bà ta cố nén cơn giận, dùng sức lấy di động khỏi túi xách. Nhưng khi nhìn thấy hai chữ ‘Ông xã’ lóe lên trên màn hình, cả người bà ta tiu nghỉu, không còn tinh thần nữa.
Bà ta nắm chặt di động, đi qua đi lại bên cạnh xe. Bà ta chỉ cảm thấy vật trong tay giống như mãnh thú vậy. Bà ta không dám nhận cũng không dám ngắt máy, chỉ đành để mặc nó kêu như vậy. Nhưng tiếng chuông điện thoại kia cũng khiến bà ta nóng nảy.
Hạ Tinh Thần đáng hận.
Chờ di động không vang lên nữa, Lý Linh Nhất mở cửa xe, đang định lên thì có mấy người vội vàng chạy lên tới gần bà ta.
“Phu nhân, phu nhân chúng tôi muốn gặp bà, kêu chúng tôi qua mời bà đến nói chuyện!”
Lý Linh Nhất nhìn bọn họ: “Phu nhân mấy người là ai?”
“Bà gặp là biết thôi!”
Lý Linh Nhất vẫn hồ nghi trong lòng, dù sao chiều nay cũng không có việc gì. Hôm nay Bộ ngoại giao cũng nghỉ, cho nên nhà vệ sinh cũng không phải dọn dẹp, khóa xe lại rồi đi theo bọn họ.
Phu nhân ngồi chờ trong phòng khách của bệnh viện. Phòng tiếp khách này là dành riêng cho cách khách hàng cực kỳ VIP, trên tận tầng 20, quang cảnh rất tốt, từ đây có thể nhìn được sông Trường Giang
Lúc Lý Linh Nhất đi vào, phu nhân đang ngồi trên ghế salon, một tay nahfn nhã để lên tay vịn. Sau lưng, thím Lâm đang bóp vai giúp bà.
“Phu nhân, trên vai phu nhân hơn cứng. Có phải dạo gần đây, phu nhân ngủ không được không?”
“Vì chuyện của thằng con hư hỏng kia, quả thật vài tối, tôi không ngủ được ngon rồi!”
Thím Lâm khuyên nhủ: “Đều là chuyện của thanh niên, phu nhân bận tâm làm gì chứ? Giữ gìn sức khỏe mới là điều quan trọng nhất. Để tôi xem, lát nữa để viện trưởng Trần kê chút thuốc an thần cho phu nhân!”
“Ừ!” Phu nhân gật đầu.
Lý Linh Nhất đi vào, đi đến trước mặt bọn họ, phu nhân không ngước mắt nhìn. Chỉ miễn cưỡng vươn tay ra: “Hạ phu nhân, mời ngồi!”
Giọng điệu kia không còn thân thiện như lúc nói chuyện với thím Lâm nữa mà đầy sự cao quý. Đối với người mình không thích, Bạch phu nhân quả thật không thể nào vui nổi.
“Là bà sao?” Lý Linh Nhất nhớ rõ bà ấy. Nhìn xung quanh, thấy sau lưng có rất nhiều vệ sĩ đi cùng cũng đoán được đối phương có thân phận tôn quý. Nhưng, bà ta cũng không muốn thua khí thế thua người khác, chỉ để túi xuống bên cạnh, ưỡn thẳng sống lưng: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
“Vừa rồi, ở bên ngoài tôi nghe thấy con gái bà đang nói chuyện yêu đương với Dạ Kình nhà chúng tôi!” Lão phu nhân cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm. Giọng nói kia rất lạnh lùng, ngước mắt nhìn Lý Linh Nhất, trong ánh mắt đó đầy sự lạnh lẽo.
Lý Linh Nhất bị ánh mắt kia khiến người khác hoảng sợ. Khi hoàn hồn lại, bà ta mới hiểu rõ ý tứ trong câu nói của lão phu nhân.
Sắc mặt bà ta thay đổi: “Bà nói Dạ Kình là. . .”
Sắc mặt bà ta không còn ngạo mạn như lúc trước, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, giọng điệu cũng thành kính hơn. Thái độ thay đổi qua nhanh khiến người ngoài cảm thấy buồn cười.
“Bà ngay cả con tôi là cũng không biết còn dám nói linh tinh rằng con gái bà và con trai tôi đang nói chuyện yêu đương chứ?”
“Hóa ra bà là mẹ của ngài Tổng thống” Lý Linh Nhất đứng dậy, đưa tay ra: “Chào bà, rất vui được gặp bà. Tôi thật có lỗi khiến bà chê cười rồi!”
Lão phu nhân liếc nhìn bà ta một cái, cũng không đưa tay ra. Lý Linh Nhất chỉ đành ngượng ngùng, thu hồi tay về. Nhưng mà có thể nồi đối diện, nói chuyện phiếm với mẹ của ngài Tổng thống, đây đúng là chuyện khiến người vui vẻ. Nghĩ như vậy, bà ta càng căm hận Hạ Tinh Thần hơn. Nó thật là tốt số, tự nhiên lại có thể gần gũi với ngài Tổng thống. Nếu như ngài Tổng thống coi trọng Tinh Không của bà thì hôm nay bà có thể gọi phu nhân là bà thông gia rồi.
Lần này, bà ta không kiềm chế lại nhớ đến Trầm Mẫn. Sau này nếu Hạ Tinh Thần thật sự gả cho Tổng thống, trở thành Đệ Nhất phu nhân của bọn họ vậy thì không phải Trầm Mẫn kia sẽ trở thành mẹ của Đệ Nhất phu nhân sao? Như thế, cho dù cả thân phận hay địa vị cũng cao hơn bà ta rất nhiều.
Lão phu nhân ngồi đối diện, cũng không đoán được trong đầu bà ta suy nghĩ cái gì: “Hạ phu nhân, nếu bà đã ở đây, thì chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề đi!”