Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 238: Chương 238: Chương 238: Trong tình yêu không có sự công bằng (2).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Chỉ đáp lại: “Hai ngày này cháu phải đi công tác, chờ sau khi trở về, thì lúc nào cũng có thời gian ạ!”

“Cũng được. Vừa may hai ngày này nhà họ Bạch của chúng tôi cũng không có thời gian rảnh. Hôm qua nếu cô đã ở ngoài cửa nhà chúng tôi náo loạn lâu như thế, chắc cũng gặp được buổi tối Lan Diệp đi đến chứ!” lão phu nhân nói thẳng, hoàn toàn không có ý tứ khéo léo.

Hạ Tinh Thần mím chặt môi, không trả lời. Mắt hơi rũ xuống, chỉ nghe được bên kia, lão phu nhân tiếp tục nói: “Tối nay là tiệc của nhà họ Bạch chúng tôi, Lan Diệp cũng sẽ đến. Lan Diệp và Dạ Kình là bạn bè lớn bên nhau từ nhỏ, hai bên cũng rất hiểu rõ nhau. Lần này hai đứa nó gặp nhau, nhà họ Bạch của chúng tôi và nhà họ Diệp đều rất vui mừng, cho nên lúc này xin Hạ tiểu thư cũng đừng gọi điện thoại quấy rầy Dạ Kình. Tôi tin nhất định là cô và mẹ cô sẽ không giống nhau, chắc chắn là một người phụ nữ hiểu lễ nghĩa có phẩm chất có tự tôn, cho nên, nên làm thế nào, cháu nhất định sẽ hiểu.”

Hạ Tinh Thần sững sờ: “Bác đã đi tìm mẹ của cháu rồi?”

“Lời của tôi, không còn gì để nói nữa! Hạ tiểu thư, vẫn hi vọng cô tự mình biết mình, mười triệu tôi đã đưa cho các người, nên nói được làm được. Hai bên chúng ta cũng không quá khó xử, người phụ nữ biết tiến biết lùi mới là thông minh.” Giọng của Bạch lão phu nhân không nhanh không chậm, nhưng căn bản cũng không muốn trả lời lại Hạ Tinh Thần, cuối cùng, thậm chí cũng không cho cô có cơ hội nói chuyện, lên tiếng: “Vậy, tôi tắt máy, hi vọng vài ngày sau sẽ được gặp mặt Hạ tiểu thư!”

Đến cuối cùng, lời của lão phu nhân cũng tỏ ra vô cùng khách sáo, nhưng, rõ ràng mỗi một chữ nói ra đều như đang hăm dọa người khác.

Hạ Tinh Thần tắt điện thoại, ngồi ở đó, lúc này chỉ cảm thấy tâm trạng không ngừng bùng phát ra bên ngoài, trong lòng khó chịu là không còn chút sức lực, trong ngực như có một hòn đá lớn đè lên khiến cho cô không thở được.

Thậm chí đến cuối cùng cô cũng không biết mình đã làm chuyện gì sai, từ lúc đầu khi sinh con, cô cũng không có quyền lựa chọn, sau đó đối với cậu bé, cô cũng thành tâm thành ý.

Nhưng, kết cục là, trong mắt nhà họ Bạch, cô cũng chỉ là không biết tự mình biết mình mà trèo cao và quấy rầy.

“Tiểu thư, làm phiền cô tắt di động, thắt dây an toàn, máy bay của chúng ta sắp cất cánh rồi!” nữ tiếp viên hàng không đi đến nói chuyện với cô. Cô đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, vẫn chưa bình tĩnh lại.

Dư Trạch Nam cướp điện thoại từ trong tay của cô, tự ý tắt điện thoại. Lại hơi nhoài người sang, tự thắt dây an toàn giúp cô, Hạ Tinh Thần nhìn phần sau gáy của anh, khẽ lên tiếng hỏi một câu: “Có phải trong thế giới của những người có tiền có quyền của các anh, tình yêu và chung sống với nhau không có sự công bằng?”

Dư Trạch Nam hơi ngơ ngác, ngẩng đầu lên nhìn. Trong ánh mắt của cô có một lớp thê lương, khiến cho người khác đau lòng. Nhưng, anh lại nói thẳng: “Nếu ngay cả thân phận của hai bên cũng không công bằng, tình yêu làm sao có sự công bằng, môn đăng hộ đối, bốn chữ này, không có hiện thực chống đỡ, cũng không thể lưu truyền lâu như vậy!”

Lông mi của Hạ Tinh Thần run lên, xoay mặt đi nơi khác, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nét mặt buồn rầu.

Anh hẳn sẽ không thật sự ở bên cạnh Lan Diệp.

Nghĩ đến khả năng này, vị trí trước ngực đã hơi nhói đau.

Chạng vạng tối.

Bạch Dạ Kình đi đón Hạ Đại Bạch, nơi lão phu nhân chọn, ở Thập An công quán. Thập an công quán là quán món chay nổi tiếng nhất ở thủ đô, kiến trúc đình bát giác, tọa lạc bên bờ sông, phong cảnh rất đẹp. Bình thường nơi này đều tiếp đón khách quý của thủ đô, là nơi có tiền cũng chưa chắc có thể vào được.

Sáu chiếc xe chạy thành hàng dừng lại, Lãnh Phi cung kính mở cửa xe, Bạch Dạ Kình nói: “Không cần theo tôi vào trong, ở đây chờ đi!”

Anh cũng đi đón con rồi ra!

“Vâng, thưa Ngài!” Lãnh Phi đi sang một bên.

Một mình Bạch Dạ Kình đi vào bên trong công quán. Trong công quán, phía dưới là người phục vụ, phía trên là ông chủ của công quán, đều ra nghênh đón, mênh mông.

“Thưa Ngài tổng thống, mời đi bên này. Lão tiên sinh và lão phu nhân cũng đang chờ!” ông chủ của công quán đưa tay xin mời.

Lên tầng cao nhất của đình, Bạch Dạ Kình mới phát hiện sắp xếp của lão phu nhân. Đại Bạch không có ở đây, ngược lại cả nhà họ Lan đều ở đây. Lan Chiến, vợ chồng Vân Tưởng, còn thêm Lan Diệp!

“Tổng thống tiên sinh!” anh vừa xuất hiện, ba người của nhà họ Lan đã lập tức đứng lên, cúi người chào hỏi.

Bạch Dạ Kình liếc nhìn vẻ mặt của lão tiên sinh và lão phu nhân, mới hờ hững gật đầu: “Ba vị đều ngồi đi, ở đây cũng không có người ngoài, gọi Dạ Kình là được rồi!”

“Đúng vậy. Lão Chiến, ông nhìn thằng bé lớn lên, sao lại gọi xa lạ như vậy!” Bạch lão tiên sinh vừa cười, vừa nháy mắt, bảo con trai ngồi xuống. Bạch Dạ Kình biết nặng nhẹ, cũng biết chừng mực, đương nhiên cũng sẽ không để cho nhà họ Lan mất mặt.

Rõ ràng đã sắp xếp từ lâu, trong mấy người, chỉ có bên vị trí bên cạnh Lan Diệp là còn trống. Bạch Dạ Kình ngồi xuống, trong lòng cũng hiểu rõ.

Hóa ra là đem con trai của anh để ngụy trang, thực chất là đi xem mắt. làm sao mà hai người gia bọn họ lại làm không biết chán như vậy.

Cả quá trình, thái độ của anh vẫn luôn nho nhã lễ độ, đúng mực, cầm đủ chặc, Lan Diệp vẫn luôn tự nhiên, không hề để ý đến sự hời hợt của anh, tìm chủ đề nói chuyện với anh. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ đáp lại vài câu.

Lan Diệp và Tống Duy Nhất không giống nhau, dù sao thì Lan Diệp và anh cũng có chút cảm tình, lúc mười tám tuổi, hai người đã cùng tham gia đội lục chiến, khi đó nam nữ trộn lẫn, hợp tác với anh vừa khéo chính là Lan Diệp. Khi đó Lan Diệp chỉ mới là một cô gái mười sáu tuổi, như con nghé mới sinh không sợ cọp, cùng nhóm với anh chịu khổ không ít, trầy da rách thịt kiên trì đến cùng, hai người cầm giải hạng nhất.

Cho nên, huy chương ông vua lục chiến của anh bày trong tủ, cũng có một nửa sức của cô ta.

Ăn cơm tối xong, lão phu nhân và bà nội mời vợ chồng nhà họ Lan đến nhà chơi, việc đưa Lan Diệp về phủ đương nhiên là ném lên người của Bạch Dạ Kình. Anh cũng không từ chối, để cho Lan Diệp theo mình lên xe.

Trên đường, điện thoại của quản gia gọi đến, nói Hạ Đại Bạch đã được lão phu nhân cho người đưa về phủ tổng thống. Anh không nói gì nhiều, tắt điện thoại.

Cầm điện thoại, kéo đến dãy số không thể nào quen thuộc hơn nữa. Do dự trong phút chốc, vẫn gọi đi.

Nhưng, bên kia truyền đến, trả lời anh lại là: Xin lỗi, số điện thoại này đã tắt máy.

Anh ngẩn ra, cau mày, ném điện thoại sang một bên, cũng không gọi lại. Trong lòng lại không tốt lắm.

“Dạ Kình!” đột nhiên Lan Diệp ở bên cạnh lên tiếng, Bạch Dạ Kình “Ừ” một tiếng, coi như là trả lời, lại cầm điện thoại trong tay làm gì đó. Bình thường cô rất ít khi tắt máy. Tối qua sau khi điện thoại bị ngâm nước, anh đã lập tức đổi một cái điện thoại mới cho cô, vẫn chưa đầy pin, theo lí mà nói, bây giờ hẳn là cũng không còn pin.

“Anh chắc hẳn đã đoán được ý định của ba mẹ anh và ba mẹ về bữa cơm ngày hôm nay?” Lời của Lan Diệp cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

Bạch Dạ Kinh nhìn cô, quả quyết nói: “Đó là ý định từ một phía của bọn họ, tôi cũng có ý định kết hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.