Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hình như Lan Đình đã sớm nghĩ đến anh sẽ trả lời như vậy cũng không ngoài dự liệu, cũng không thương tâm, ngược lại cười lên: “Không sao, anh không kết hôn là quyết định tốt nhất, em chỉ sợ anh có ý định kết hôn.”
Quyết định kết hôn mà đối tượng không phải là cô ta. Đây mới là điều cô ta lo lắng nhất.
“Thật ra hôm đó thấy anh và Tống Duy Nhất đi trên thảm đỏ, trong lòng em còn cảm thấy không cam lòng. Thẳng thắn mà nói, phương diện nào em cũng không thua cô ta. Nhưng sự thật chứng minh, anh và Tống Duy Nhất không có duyên phận.” Lan Diệp là một người thẳng thắn, không hề che giấu suy nghĩ trong lòng mình. Nói đến câu cuối, giọng nói mang theo sự vui mừng.
Bạch Dạ Kình không phải không nhìn ra tâm tư của cô. Lúc ấy hai người ở lục chiến đội, cô ta từng tỏ tình với anh trước mặt tất cả anh em trong lục chiến đội. Lúc ấy anh cũng hoàn toàn không cho cô ta mặt mũi, cự tuyệt ngay tại chỗ, làm cô ta giận đến khóc rất lâu.
“Em hiểu lầm rồi, tôi và Tống Duy Nhất không phải không có duyên phận.” Bạch Dạ Kình ngước mắt nhìn cô ta, trong mắt nhàn nhạt, không có chút ưu tư dư thừa, giọng nói cũng nhàn nhạt: “Tôi và tất cả phụ nữ đều không có duyên phận.”
Lan Diệp ngẩn ra.
Ý cự tuyệt không thể rõ ràng hơn.
Cô ta ngưng mắt nhìn anh, ánh mắt sâu hơn: “Anh có biết anh vẫn vô tình như trước kia không?”
Bạch Dạ Kình không đáp lời cô ta, dời sự chú ý qua điện thoại trên bàn. Một lần nữa, gọi dãy số kia. Lần này, Lan Diệp thấy rõ hai chữ ‘Tinh Thần’ trên màn hình. Rất rõ ràng, là tên con gái. Tinh Thần, rốt cuộc là ai, cô ta nghĩ, cô ta phải đi điều tra mới được. Cái gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Điện thoại của anh vẫn không kết nối.
Đến Lan gia. Tài xế rất cung kính mở cửa xe. Theo lễ nghi, Bạch Dạ Kình xuống xe tiễn. Lan Diệp không day dưa nhiều, nói với anh ‘gặp lại’, đi hai bước, quay đầu lại, đi đến trước mặt anh.
“Anh có nhớ trước kia anh thiếu em một thứ không?” Lan Diệp nghiêng đầu hỏi anh. Khi cô ta nhìn anh, ánh mắt sáng như sao, còn có sùng bái của thiếu nữ.
Bạch Dạ Kình không trả lời. Cô ta đột nhiên hôn lên gò má anh. Sắc mặt anh trầm xuống, đẩy cô ta ra, Lan Diệp cũng đã dự liệu trước, lui về sau một bước, cười nhìn anh: “Anh không thể tức giận nha, đây là anh thiếu em. Lúc ấy em bị anh tổn thương đến mơ màng u tối, nếu anh không đồng ý để cho em hôn anh, sao em có tinh thần được, anh lại không thể lấy được danh hiệu lục chiến vương mười năm trước, bây giờ mới tính với anh, xem như anh có lợi, em cũng không được lợi gì là rất tốt rồi.”
Lãnh Phi ở bên cạnh cười khẽ.
Bạch Dạ Kình tức giận trừng anh ta, nhìn Lan Diệp: “Em vào đi, tôi còn có việc phải làm.”
“Ừ, gặp lại.” Lan Diệp phất tay, đưa mắt nhìn anh lên xe. Trước khi cửa xe đóng lại, cô ta lại trịnh trọng bổ sung một câu: “Tổng thống tiên sinh, từ hôm nay trở đi, em muốn chính thức bắt đầu theo đuổi anh. Sau này, xin quan tâm nhiều hơn.”
Bạch Dạ Kình trực tiếp đóng cửa xe lại, căn bản không nghe cô ta nói gì.
Lãnh Phi ở bên ngoài đồng tình nhìn Lan Diệp. Tổng thống tiên sinh đúng là quá vô tình.
“Thưa ngài, Lan Diệp tiểu thư thật si tình với ngài.” Lãnh Phi từ trong kính chiếu hậu có thể thấy bóng người Lan Diệp.
Bạch Dạ Kình nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi, nghe anh ta nói, mắt liếc qua: “Anh thích thì anh lấy đi.”
Bạch Dạ Kình về Phủ Tổng thống, Hạ Đại Bạch đang tắm trong phòng trẻ con, vừa tắm vừa hát bài hát thiếu nhi, cực kỳ vui vẻ.
Anh đi vào, đứng cạnh cửa nhìn hồi lâu. Tên nhóc này, vui vẻ như vậy, hoàn toàn không biết tối qua Đại Bảo nhà bọn họ chịu khổ bao nhiêu vì bé.
“Ba.” Hạ Đại Bạch xoay mặt liền thấy anh, giòn giã kêu một tiếng.
Người giúp việc đang tắm cho bé lúc này mới nhận ra, vội vàng cung kính đứng lên. Anh nói với Hạ Đại Bạch: “Tắm xong đi ra, có lời muốn nói với con.”
Bạch Dạ Kình ngồi trong thư phòng, lật văn kiện. Điện thoại ở trong tay. Lúc này đã hơn 7 giờ, điện thoại của anh từ đầu đến cuối đều không reo. Vừa rồi gọi số của máy bay riêng, vẫn tắt máy.
Anh nhìn điện thoại yên lặng, có chút nóng nảy.
“Tiểu Bạch.” Hạ Đại Bạch tắm xong, đầu nhỏ ướt nhẹp mở cửa đi vào.
Anh cau mày: “Sao không sấy tóc, trời lạnh thế này?”
“Không phải ba muốn nói chuyện với con sao? Nói xong đi sấy tóc cũng không muộn.” Bé chạy đến bên cạnh anh, nghịch ngợm lắc lắc đầu nhỏ, vẫy nước qua người anh. Bạch Dạ Kình ôm bé lên: “Đi sấy tóc xong, ba đưa con đi tìm mẹ con.”
Trễ như vậy, cô nên ở nhà rồi.
“Bây giờ đi tìm Đại Bảo?” Hạ Đại Bạch lắc đầu: “Đại Bảo nói, mấy ngày nay con ở đây, không được qua đó.”
“Thì sao?” Bạch Dạ Kình không hiểu. Tầm quan trọng của đứa nhỏ này đối với cô, tối qua anh cảm nhận được, hơn nữa còn là cảm nhận vô cùng sâu sắc. Sao cô đồng ý để con ở chỗ anh?
“Ba không biết sao?” Hạ Đại Bạch nhìn chằm chằm anh: “Đại Bảo đi ra khỏi nhà rồi, đến nước Y.”
Sắc mặt Bạch Dạ Kình trầm xuống: “Đi lúc nào?”
“…” Hạ Đại Bạch lắc lắc đầu nhỏ: “Không biết. Nhưng lúc xế chiều có gọi đến đây tìm con. Chắc bây giờ mẹ còn ngủ, mẹ nói hôm nay phải ngủ rất lâu.”
Cô lại đi nước Y mà không nói tiếng nào.
“Số điện thoại mẹ con đâu? Cho ba.”
Hạ Đại Bạch tỏ vẻ không thể giúp, vươn hai tay nhỏ bé: “Là tạm thời tìm điện thoại công cộng, cho nên con cũng không liên lạc được.”
Sắc mặt người nào đó nhất thời trở nên khó coi hơn.
Nước Y và nước S chênh lệch 8 tiếng. Hẳn bây giờ cô vẫn chưa quen sự chênh lệch thời gian.
Ngày này, Hạ Tinh Thần ngủ không ngon lắm. Hôm sau, lúc ngoài cửa sổ sáng hẳn, cô bị tiếng gõ cửa ngoài cửa đánh thức.
Tùy tiện sửa sang quần áo, chạy đi mở cửa, Dư Trạch Nam đứng ngoài cửa.
“Sáng sớm có chuyện gì vậy?” Hạ Tinh Thần miễn cưỡng ngáp, mắt vẫn mông lung buồn ngủ. Mặc váy ngủ tơ tằm màu lam nhạt, mặc dù rất bảo thủ, nhưng dáng vẻ lười biếng đó vào mắt Dư Trạch Nam, lại cảm thấy rất co dư vị phụ nữ, rất quyến rũ, mê người.
“Này, anh sao thế?” Hạ Tinh Thần thấy anh ta không động đậy, phất phất tay trước mặt anh ta.
Dư Trạch Nam phục hồi tinh thần, khẽ ho che giấu mình lúng túng. Cố ý cất giọng hét lên: “Em là phiên dịch viên của tôi, có ai như em sao, tôi đã rời giường, em còn ngủ trên giường, mau xuống lầu ăn sáng với tôi.”
Hạ Tinh Thần lầu bầu. Người này thật là, rõ ràng biết mấy ngôn ngữ, hết lần này đến lần khác bắt cô đi theo.
&