Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Tại sao có thể như vậy?” Trì Vị Ương chú ý tới tin tức trên tivi.
“Anh ấy cũng bị thương sao?” Hạ Tinh Thần thì thào, trái tim như vọt tới cổ họng, quảng trường Bạch Vũ đang ở trong tình trạng thê thảm, khiến cho lòng cô run sợ.
“Trời ạ, nghe nói Tổng thống bị thương, có phải thật không vậy?”
“Không thể nào, có nghiêm trọng hay không?”
“Ai mà biết được. Có lẽ vụ nổ này là nhằm vào Tổng thống. Nếu Tổng thống bị thương, mình đây đau lòng muốn chết.” trong phòng nghỉ, những người khác cũng thấy được tin tức, lúc này đang nhao nhao bàn tán.
Hạ Tinh Thần chăm chú nhìn tivi, muốn nhìn thêm tin tức nhưng mà tin tức chưa đưa nhanh như vậy.
Trì Vị Ương nhìn tin tức lại nhìn cô, bàn tay quơ quơ trước mặt cô: “Này, Tinh Thần, cậu không sao chứ? Mặt trắng bệch như vậy.”
Hạ Tinh Thần lắc đầu kéo tay Trì Vị Ương xuống, ánh mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm vào tivi.
“Vì sao còn chưa có tin tức gì thêm?” Cô lo lắng trùng trùng.
“Cậu đừng xem nữa.” Trì Vị Ương nói: “Sắp tới khảo hạch rồi, chúng ta phải chuẩn bị kĩ.”
“Vị Ương, cậu vào trước đi, mình chờ ở đây một chút.” Cô rất muốn gọi điện thoại hỏi tình hình, nhưng mà dù là anh hay là Lãnh Phi cô đều không có số.
Trì Vị Ương nhìn cô, lại nhìn tivi, sau đó hỏi: “Cậu đang lo lắng cho ai sao?”
“Bạch Dạ…” Tên của anh, suýt chút nữa thì cô thốt ra. Nói đến một nửa mới phát hiện, chữ còn lại mắc kẹt ở họng không lên tiếng nữa.
Trì Vị Ương nghe được rõ ràng: “Là tổng thống sao?”
Trong lòng Hạ Tinh Thần hỗn loạn, không có sức mà giấu giếm cô ấy đành gật đầu.
Trì Vị Ương hoàn toàn xem đó như sự quan tâm của người dân dành cho lãnh đạo, không cho là đúng: “Cậu thôi đi, ở đây mà buồn lo vô cớ. Tổng thống là người cậu có thể lo lắng sao? Hơn nữa bên cạnh ngài ấy có nhiều vệ sĩ như vậy, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, hiện tại trước mắt có chuyện gì quan trọng hơn khảo hạch đây? Đi theo mình.” Trì Vị Ương kéo cô đi.
Trong lòng cô vẫn lo lắng, tuy hiện tại tivi không có tin tức nhưng vẫn dùng di động xem. Nghe nói là phần tử vũ trang khủng bố nhằm vào tổng thống mà ném boom.
Không có tin tức gì khác chẳng khác nào sống chết chưa biết.
Hạ Tinh Thần sợ hãi, mãi đến khi xác nhận nói tổng thống bình an vô sự cô mới thở ra, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng cười.
Trì Vị Ương nhình chằm chằm cô rất lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được nói: “Tinh Thần à, sao mình cảm thấy… cậu đối với Tổng thống không tầm thường. Vì sao cậu lo lắng cho ngài ấy như vậy?”
Hạ Tinh Thần ngẩn ra, cất di động: “Anh ta là Tổng thống của chúng ta, chẳng lẽ cậu không quan tâm sao?”
“Quan tâm nhưng mà sự quan tâm của mình không giống cậu. Cậu không chỉ là quan tâm như thế, nhìn cậu lo lắng như vậy, người nào không biết còn tưởng cậu lo lắng cho người trong lòng đấy.”
Người trong lòng?
Hạ Tinh Thần vì lời này của Trì Vị Ương mà chấn động.
Đúng thế, anh bị thương sao cô lại lo lắng như vậy? Hai người bọn họ… nếu thật sự mà nói ngay cả bản bè cũng không đúng, tuy chuyện thân mật như hôn nhau đều đã làm.
Không! Tuyệt đối không thể, cô không ngốc đến mức xem người đàn ông kia là người trong lòng.
“Cậu đừng có nói linh tinh.” Hạ Tinh Thần nghiêm túc phản bác Trì Vị Ương, nói cho cô ấy nghe càng giống như nói cho bản thân cô nghe: “Thật ra thì người trong lòng của mình là Hứa Nham, không liên quan gì tới anh ta.”
Trì Vị Ương nhìn chằm chằm vào cô cười ra tiếng: “Chọc cậu chơi thôi, cậu cho là thật hả? Tổng thống đẹp trai như vậy, chiến tích vĩ đại như thế, hiện tại xảy ra chuyện có ai không lo lắng chứ? Nếu không phải sắp khảo hạch thì mình cũng lo lắng muốn chết.”
Cho nên nói…
Vừa nãy cô lo lắng cho anh không khác gì mọi người, là bình thường đúng không? Đúng, nhất định là thế.
Hạ Tinh Thần nghĩ nghĩ, trong lòng yên ổn hơn nhiều.
Khảo hạch phỏng vấn, còn chưa tới lượt Hạ Tinh Thần thì di động vang lên.
Là dãy số lạ.
Cô không suy nghĩ nhiều liền đi sang chỗ khác nghe máy.
“Alo, Hạ tiểu thư.”
“Lãnh Phi sao?” giọng nói này giây lát cô nhận ra ngay, chỉ là sao anh ta lại gọi điện thoại cho cô? “Anh có việc gì sao? Tôi vừa nhận được tin tức, may mà Tổng thống anh ấy…”
“Hạ tiểu thư, ngài ấy bị thương nặng, chúng tôi cần cô giúp đỡ. Phiền cô ra khỏi Bộ Ngoại giao, tôi phái xe đang chờ cô ngoài cửa.”
“Anh nói gì?” Hạ Tinh Thần cảm thấy căng thẳng: “Nhưng mà không phải tin tức đã nói…”
“Cụ thể thế nào không thể nói trong điện thoại, nhưng mà chuyện ngài ấy bị thương không thể để lộ ra ngoài. Mời cô nhanh qua đây.”
“Được rồi, tôi đã biết, lập tức qua.”
Trong đầu Hạ Tinh Thần đều là lời của Lãnh Phi ‘ngài ấy bị thương nặng’, cô tắt máy, không kịp chào hỏi liền bước nhanh ra ngoài.
Trì Vị Ương nhanh tay kéo cô: “Này, cậu đi đâu? Lập tức tới lượt cậu rồi.”
“Mình không khảo hạch nữa, cậu làm tốt nhé.”
“Cậu điên rồi sao?” Trì Vị Ương nhìn cô chằm chằm: “Đây là cơ hội tranh thủ bao lâu rồi chứ? Người khác muốn vào Bộ ngoại giao đều không được, hiện tại cậu bước tới cửa rồi cứ nói không khảo hạch nữa là không khảo hạch nữa hả?”
“Mình có việc rất gấp.” Hạ Tinh Thần mở tay cô ra, giữa hai đầu lông mày đều là sự lo lắng.
“Có chuyện gì có thể quan trọng hơn công việc của cậu chứ?”
Hạ Tinh Thần không có cách nào giải thích với cô ấy, cô hoàn toàn không giải thích được, vội vàng ra khỏi Bộ Ngoại giao. Trì Vị Ương giận đến giẫm chân, nhưng chỉ có thể lo lắng suông.
Cô vừa ra khỏi Bộ Ngoại giao thì một chiếc xe dừng trước mặt cô. Lái xe này cô đã gặp qua, là tâm phúc của Bạch Dạ Kình, cô liền bước lên xe.
Dọc đường đi, không khí trên xe cực kì ngưng trọng. Mặc dù Hạ Tinh Thần không nói gì nhưng từ biểu tình của lái xe cũng đoán ra, anh bị thương rất nghiêm trọng. Cô vốn tưởng xe chạy tới phủ Tổng thống nhưng mà đi bảy tám khúc cua mới tới một nơi hẻo lãnh.
Trải qua vô số trạm gác, một tòa nhà không tính là lớn xuất hiện trong mắt cô. Ở một nơi yên tĩnh mà hẻo lãnh như vậy thì cực kì thu hút.
Xe dừng lại, Lãnh Phi đã tự mình ra đón.
Sắc mặt Lãnh Phi không tốt, Hạ Tinh Thần vừa thấy, trong lòng càng nắm chắc.
“Anh ấy thế nào rồi?”
“Hạ tiểu thư vào thì sẽ biết.”
Biết tâm trạng Lãnh Phi nặng nề, Hạ Tinh Thần không tiện hỏi nhiều mà chỉ hỏi: “Không biết tôi có thể giúp gì cho mọi người.”
Lãnh Phi không đáp mà hỏi lại: “Hạ tiểu thư biết nấu ăn sao?”
“Đương nhiên.”
“Giặt quần áo, còn có chuyện vặt trong nhà cũng không có vấn đề gì đúng không?”
“Ừ.” Cô vốn không hiểu nhưng sau khi sinh con xong thì những chuyện này tự nhiên biết.
Chỉ là…
Lúc này sao Lãnh Phi lại hỏi loại vấn đề này chứ?
“Một khi đã như vậy mấy ngày này chắc phải phiền toái Hạ tiểu thư chăm sóc cho Tổng thống rồi. Hiện tại cục diện chính trị rung chuyển, trong và ngoài nước như hổ rình mồi cho nên Tổng thống bị thương không thể để người ngoài biết được. Không có người hầu, chúng tôi chỉ có thể tìm tới Hạ tiểu thư, hy vọng cô có thể hiểu.”