Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hạ Tinh Thần cũng hiểu vì sao tin tức lúc đó lại nói anh không bị thương, thì ra hiện tại cục diện chính trị đang loạn trong giặc ngoài.
Cô gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”
Lãnh Phi gật đầu, thuận tiện đưa cô vào nhà. Trong phòng, từ bên ngoài nhìn thì không lớn nhưng mà bên trong lại cực kì đầy đủ.
Cả ngôi nhà chỉ có mấy người đáng tin của anh, bầu không khí lạnh lùng mà ngưng trọng.
Trái tim Hạ Tinh Thần treo ngược lên: “Anh ấy đâu?”
“Đi theo tôi.” Lãnh Phi dẫn cô tới một gian phòng ngủ, anh ta giơ tay gõ cửa, nghe động tĩnh bên trong mới quay lại dặn dò cô: “Có thể hơi máu me, cô phải chuẩn bị tâm lý.”
Hạ Tinh Thần thở sâu, gật đầu, lúc này Lãnh Phi mới đẩy cửa đi vào.
Tuy đã chuẩn bị kĩ tâm lý nhưng mà vào phòng nhìn thấy cảnh đó cô vẫn bị dọa sợ lùi ra sau.
Cả giường toàn máu làm đôi chân cô nhũn ra, đầu óc choáng vàng.
Máu.
Khăn trải giường, mặt đất, còn có trên người anh tất cả đều lá máu đỏ, nhìn mà ghê người.
Anh hấp hối nằm đó, vùng ngực bị thương do nổ, máu thịt mơ hồ, trên cánh tay thậm chí còn lộ ra cả gân.
Hạ Tinh Thần đứng ở đó chỉ cảm thấy khó thở.
“Anh ấy… sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?”
Theo lý mà nói có nhiều vệ sĩ ở đó anh không nên bị như vậy mới đúng.
“Là vì cứu một đứa bé mấy tuổi.” Lãnh Phi nhẹ nhàng nói.
Hạ Tinh Thần đã hiểu.
Đứng ở vị trí cao không tránh khỏi cảm giác lạnh lẽo, quyền lợi và nguy hiểm luôn tồn tại cùng nhau. Anh là tổng thống, ngoại trừ vượt qua biển lửa thì không còn con đường lùi nào khác.
Cô nhìn anh, trong lòng không tự giác toát cảm giác thật lòng.
Là sùng bái, cũng là khâm phục.
May mắn ba của Đại Bạch là người đàn ông có sức đảm đương như vậy.
Rất lâu sau bác sĩ Phó Dật Trần mới xử lý xong miệng vết thương cho anh sau đó rời khỏi phòng ngủ. Hạ Tinh Thần vội vàng đuổi theo: “Bác sĩ Phó, tình trạng của anh ấy như thế nào?”
“Hiện tại đang hôn mê, bị thương nặng như vậy, buổi tối nhất định sẽ bị sốt. Đến lúc đó cô nhớ dùng rượu cồn lau cả người cho cậu ta. “
“Được, tôi đã biết, còn có gì phải chú ý không?”
“Miệng vết thương trên người cậu ta ngàn vạn lần không được chạm nước. Đây là số điện thoại của tôi, nếu sáng mai vẫn chưa hạ sốt thì lập tức gọi điện thoại cho tôi.” Phó Dật Trần lấy bút viết ra một dãy số.
Hạ Tinh Thần nhíu mày, lo lắng nhìn về phía phòng ngủ: “Bác sĩ Phó không ở lại đây sao?”
Cô sợ nhỡ may có chuyện gì, cô làm không được.
“Quảng trường Bạch Vũ có rất nhiều người bệnh, tôi phải tới chủ trì đại cục. Hơn nữa người bên ngoài đều biết quan hệ của tôi và Tổng Thống, một khi tôi biến mất trong thời gian quá dài thì mọi người sẽ nghi ngờ.”
Trong lòng cô lo lắng cho tình trạng của anh nhưng mà trước mắt quả thật không còn cách nào khác.
Phó Dật Trần đi rồi, sau đó Lãnh Phi mang theo mấy người đi rời đi.
Bạch Dạ Kình hôn mê bất tỉnh, Lãnh Phi đương nhiên phải ở trước mặt truyền thông ổn định lòng dân. Hơn nữa người khởi xướng chuyện này cũng phải nhanh chóng điều tra ra, nếu không anh lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Lập tức trong phòng chỉ còn lại cô và Bạch Dạ Kình, may mà bên ngoài vẫn có vệ sĩ cẩn thận tuần tra xung quanh.
Hạ Tinh Thần hít sâu, ổn định lại tinh thần mới đẩy cửa đi vào.
Trog phòng, Lãnh Phi đã xử lý xong thảm và khăn trải giường dính máu, anh nằm trên giường cũng được băng bó xong, chỉ là nhìn mà vẫn ghê người.
Chỉ là…
Lòng của cô vẫn gắt gao nhíu chặt.
…..
Buổi tối.
Quả nhiên anh phát sốt, khuôn mặt bị sốt mà đỏ bừng, mi tâm nhíu thành chữ xuyên川, hiển nhiên là khó chịu.
Hạ Tinh Thần không dám chần chờ, nhanh chóng lấy nước, đắp một chiếc khăn trên trán anh. Nhưng mà bàn tay vừa chạm vào trán anh, hô hấp của anh trở nên nặng nề, bỗng nhiên giơ tay nắm lấy tay cô.
Dường như anh dùng hết sức, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay anh vì dùng quá sức mà phát run.
Chỉ là…
Hiện tại anh cực kì yếu ớt, chỉ cần cô nhẹ nhàng vùng vẫy thì có thể tránh thoát khỏi tay anh.
Nhưng mà cô không dám, sợ không cẩn thận chạm tới miêng vết thương trên người anh.
“Thả lỏng một chút, là tôi, anh bị sốt rồi, tôi phải giúp anh.” Hạ Tinh Thần nhẹ nhàng nói.
Bạch Dạ Kình mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh dịu dàng vang lên bên tai, giống như hạt mưa dễ dàng thấm vào lòng người.
Hàng mi anh rung động mạnh, một lúc sau mới khó khăn mở ra. Trước mắt vẫn mơ hồ, khuôn mặt lo lắng của cô hiện ra.
“Là cô?”
Giọng nói của anh khàn khàn, đôi môi khô khốc phát đau, nhìn thấy cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Hạ Tinh Thần gật đầu: “Lãnh Phi để tôi tới chăm sóc anh, anh thả lỏng đi, tôi sẽ cố gắng làm nhẹ không làm đau anh.”
Anh chớp chớp mắt, xem như hiểu ý. Lúc này mới thả lòng, bàn tay từ từ buông tay cô ra.
Hạ Tinh Thần để khăn mặt lên trên trán anh, lại cầm rượu cồn tới.
Nhìn anh lúc này mà cảm thấy khó khăn, đáng chết, muốn lau thân thể của anh thì làm thế nào?
“Sao vậy?” Bạch Dạ Kình cảm thấy cô không làm gì, không thể mở to mắt đành suy yếu hỏi.
“Bác sĩ Phó bảo nếu anh bị sốt thì phải lấy rượu cồn lau người cho anh…” Hạ Tinh Thần giải thích, âm thanh ngày càng nhỏ.
Lúc này Bạch Dạ Kình mới mở mắt ra, liếc cô một cái. Sự quẫn bách và khó xử của cô, anh thấy rõ.
“Đỡ tôi dậy để tự tôi làm…” anh dùng hết sức chống đỡ để bản thân không ngất đi. Cánh tay không bị thương sờ tới bình rượu cồn, vừa chặm tới, những nơi bị chạm tới, tất cả đều ướt đẫm.
Hạ Tinh Thần vừa thấy, nhanh chóng ấn chặt anh kinh hãi nói: “Anh đừng lộn xộn, nhỡ may chạm tới miệng vết thương sẽ rất đau.”
Bạch Dạ Kình nhếch đôi môi trắng bệch: “Chút đau đó không tính là gì.”
Miệng vết thương trên người anh từ nhỏ tới lớn có bao nhiêu chỗ ngay cả anh cũng không rõ. Từ nhỏ lớn lên trong quân đội, huấn luyện tàn khốc anh đều trải qua.
So với mưa boom bão đạn, roi đánh thì vết thương này tính là gì?
Tuy anh nói rất nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Hạ Tinh Thần nghe xong cảm thấy chua xót và đau lòng không nói nên lời.
“Tôi giúp anh, anh phải ngoan ngoãn, không nên lộn xộn.” Cô kéo ghế dựa, ngồi lên giường.
Bạch Dạ Kình nhíu mày nhìn cô chằm chằm, cô dùng bông tẩm rượu cồn, cẩn thận lau từ vành tai anh xuống.
Sau đó đến cổ, xương quai xanh… ngực không bị thương….
Xuống chút nữa…
Ngón tay cô chạm vào quần lót của người đàn ông, cảm giác được ánh mắt phức tạp của anh vẫn nhìn cô chằm chằm, má cô ngày càng đỏ.
Cắn cắn môi rầu rĩ mở miệng: “Anh nhắm mắt lại đi.”
Anh còn nhìn nữa cô sẽ xấu hổ mà chết phải không?
Tuy hai người cái gì cũng làm xong nhưng đó là năm năm trước. Hơn nữa cô còn xem đó là mộng, hiện tại nhớ tới đều mơ mơ màng màng, cho nên…
Cô sẽ xấu hổ.