Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Suy nghĩ của Bạch Dạ Kình đã mơ hồ, nhìn trước mắt như bị che một lớp sương mù mong mỏng, nhưng, giờ phút này, dáng vẻ xấu hổ mà khẩn trương, hốt hoảng của cô, lại rõ ràng như vậy.
Không giống làn đầu tiên gặp cô là con mèo nhỏ cào người, cô bây giờ, ngược lại giống như một tiểu bạch thỏ thuần lương.
“Sợ?” Anh mở miệng, thanh âm yêu ớt nhưng cũng mang theo khiêu khích.
Cô thúc giục: “Anh mau nhắm mắt lại đi!”
Bạch Dạ Kình không hiểu tại sao cảm thấy dáng vẻ này của cô có chút buồn cười. Nhếch nhếch môi, rốt cuộc nhắm mắt lại.
Rồi sau đó…
Hạ Tinh Thần khẽ cắn răng, tay chạm vào quần của anh.
Đầu ngón tay đang phát run.
Đòi mạng!
Đây rốt cuộc là cái gì vô tích sự?
“Cô gái, cẩn thận, đừng chạm lung tung!” Bạch Dạ Kình mở mắt, khàn giọng căn dặn, ánh mắt thâm trầm.
Hạ Tinh Thần đỏ mặt hơn, khẽ cắn răng, không chịu thua nói: “Có sao đâu, dù sao cũng không phải chưa từng chạm…”
Vừa dứt lời, nhìn thấy vẻ hứng thú trong mắt anh, cô lại ảo não mình không nên trổ tài miệng lưỡi nhanh nhẹn.
Rốt cuộc mình nói bậy bạ gì đây!
Bạch Dạ Kình hí mắt, sắc mặt có mấy phần mập mờ, nhưng thanh âm và hơi thở lại mỏng manh: “Cho nên tôi nói, chuyện năm năm trước, em nhớ cũng không hoàn toàn là đau khổ…”
“…” Trên mặt Hạ Tinh Thần có thể nhỏ máu.
Đã là lúc nào rồi mà anh còn có tâm tư nói chuyện năm năm trước!
“Tôi thấy anh cũng không bị thương nặng lắm, còn tinh thần như vậy!” Cô lầm bầm.
Bạch Dạ Kình nhắm mắt, thật sự không lên tiếng nữa. Hạ Tinh Thần nhắm mắt, lấy rượu cồn lau người cho anh.
Ngón tay cô run rẩy, cứng ngắc. Còn anh cũng không khá hơn chút nào.
Mỗi lần đầu ngón tay cô vô ý đụng chạm, đều khiến anh cảm thấy như có dòng điện chạy qua, tê dại nóng lên.
Ngón tay cô, trợt đến chân anh. Anh mở mắt, tay không bị thương bỗng dưng nắm tay cô lại.
Hạ Tinh Thần vốn đang sợ hết hồn hết vía, vừa bị nắm tay, bị dọa cho giật mình.
Tay anh hơi dùng sức, kéo cả người cô.
Cô khẽ ‘a’ một tiếng, suýt chút nữa nhào lên người anh, đụng vào vết thương anh. Bị kinh ngạc, một tay vội vàng chống bên người anh, chống đỡ sức nặng của mình.
“Anh như vậy rất nguy hiểm!” Cô có lòng lo lắng, nhíu mày, trách cứ anh.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình nóng bỏng nhìn chằm chằm cô: “Em chắc chắn đây là cách giảm sốt Phó Dật Trần dạy em?”
“Đúng vậy.” Cô gật đầu. Tư thế của hai người lúc này, cô ở trên, anh ở dưới, hai người kề sát nhau. Ngửi được mùi thuốc súng và mùa thuốc trên người anh.
Cô không biết tại sao nhịp tim lại tăng nhanh, giống như tùy thời có thể nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Anh hí mắt: “Tại sao tôi cảm thấy nhiệt độ không hề giảm, mà nóng càng lợi hại?”
Hạ Tinh Thần quẫn bách.
Chẳng những anh cảm thấy nóng càng lợi hại, hơn nữa…. cô cũng cảm thấy thân thể mình đột nhiên nóng lên!
“Tổng thống…” Cô liếm môi dưới khô khốc: “Nếu anh còn kéo tôi như vậy, có thể sẽ nóng hơn…”
Không chỉ vậy, còn rất có thể cô sẽ bị lây bệnh.
Bình thường cô nam quả nữ làm chuyện này, có thể không nóng không hoảng sao?
Bạch Dạ Kình nhìn cô hồi lâu, ánh mắt nóng bỏng, vẻ mặt không rõ biểu tình. Cuối cùng, chậm rãi thả lỏng tay nắm tay cô.
Hạ Tinh Thần vội vàng đứng dậy, nặng nề thở dốc, lau mồ hôi trên trán.
Cô nhìn anh nằm trên giường, có phần không được tự nhiên, vừa cúi đầu thu dọn đồ vừa nói: “Cái đó…. Anh nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, lát sau tôi đo nhiệt độ cơ thể cho anh.”
Anh chỉ ‘ừ’ một tiếng, coi như trả lời. Nhắm mắt lại, tựa như mệt mỏi bao vây, trong chốc lát liền ngủ mê mang.
Hạ Tinh Thần thu dọn đồ đạc xong, thận trọng đắp chăn cho anh. Liếc mắt thấy mặt anh đỏ bừng, trong lòng lo lắng.
Tối nay, ắt phải trông nom anh, không thể ngủ rồi. Thật ra cô cũng không ngủ được.
Lo lắng.
Nhưng, tại sao mình lo lắng cho anh ấy như vậy, Hạ Tinh Thần không dám nghĩ.
Vừa thu dọn xong, Trì Vị Ương liền gọi đến. Cô sợ quấy rầy anh, che điện thoại chạy ra ngoài.
“Hạ Tinh Thần, cậu nói cho mình, rốt cuộc cậu đang làm gì?”
Trì Vị Ương ở bên kia bắt đầu thét lên: “Cô trúng tà có phải không? Nỗ lực lâu như vậy, chính là vị buổi sát hạch hôm nay, bây giờ cậu nói không thi thì không thi. Cậu nói cho mình, cậu có lý do to lớn gì!”
Hạ Tinh Thần bị hét thần kinh không ngừng nhảy độp độp, da đầu tê dại. Thật ra nghĩ đến, rất đáng tiếc.
Việc làm đó, có bao nhiêu người mơ tưởng có được.
Hôm nay, nỗ lực lâu như vậy đều trôi theo dòng nước, vẫn có chút đáng tiếc.
“Được rồi, việc đã đến nước này, mình… tìm công việc khác đi.”
“Lý do!”
“…” Hạ Tinh Thần liếc nhìn cánh cửa đóng chặt: “Mình có người bạn… Anh ấy đột nhiên bị bệnh, bệnh rất nặng. Cho nên mình đến chăm sóc anh ấy.”
“Bạn? Nam?”
“… Ừ.”
“Người ở chung với cậu?”
“… Thật ra cũng không tính là ở chung, chỉ vì một vài lý do bất đắc dĩ, phải ở cùng một chỗ. Nói cho đúng, thật ra chúng tôi không quen.”
“Không quen mà cậu có thể vì anh ta bị bệnh, ngay cả công việc tốt như vậy cũng không cần! Hơn nữa, chẳng lẽ anh ta không có người nhà, sao cần cậu người ‘không quen’ đến chăm sóc?”
Lời của Trị Vị Ương, chính Hạ Tinh Thần cũng không hiểu.
Những người giúp việc và quản gia kia đi theo anh lâu nhất là 10 năm, anh không chọn tin tưởng bọn họ, lại lựa chọn cô, người không thể coi là quá quen với anh…
Tại sao?
Anh ấy tin mình?
Nhưng…. Cảm giác được tín nhiệm, thật ra cũng không tệ lắm.
Hạ Tinh Thần vểnh miệng: “Hiện giờ nói gì đều vô dụng.”
“Quả thật là vô dụng. Trong danh sách bị loại có cậu.”
Trong dự liệu.
Hơn nữa, dù không loại cô, mấy ngày nay phải chăm sóc anh, cô cũng không thể đi làm. Bây giờ bớt một chuyện, không cần xin nghỉ.
Trì Vị Ương đối với việc làm này của cô suy nghĩ mãi vẫn không hiểu, nhưng cô sẽ không sẽ không nói rõ cho cô ta. Hai người tùy tiện nói đôi câu, cúp điện thoại.
Hạ Tinh Thần mở cửa nhìn vào trong phòng, thấy anh đang ngủ, thở phào, đi đến phòng bếp.
Làm cho anh chút gì, có thể bồi bổ cho anh.
Trong phòng bếp, cái gì cũng có. Nguyên liệu nấu ăn đều rất mới.
Hạ Tinh Thần hơi đói, nấu mì cho mình trước, ăn tạm, vừa ăn vừa suy nghĩ làm món gì cho anh.
Bây giờ anh bị thương nặng như vậy, khẳng định chỉ có thể ăn món thanh đạm.
Chẳng qua là anh kén ăn như vậy, cô chỉ biết làm vài món ăn bình thường, không biết anh ăn có quen không.
Hạ Tinh Thần nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nấu cháo gà cho anh, nấu trên bếp. Chờ anh tỉnh lại khi đói bụng tùy thời có thể ăn.