Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 27: Chương 27: Chương 27: Em đang quan tâm tôi




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Làm xong những chuyện này, lại gọi điện thoại cho Hạ Đại Bạch.

“Đại Bảo, thi thế nào?” Thanh âm trong trẻo của Hạ Đại Bạch vang dội truyền đến.

“Ừ, rất tốt.” Cô không muốn khiến Đại Bạch thất vọng, đành phải nói dối.

“Vậy thì tốt. Con cũng biết Hạ Đại Bảo nhà chúng ta nhất định không thành vấn đề.” Hạ Đại Bạch rất kiêu ngạo, bộ dáng vô cùng vinh quang.

Hạ Tinh Thần ở bên này nghe cũng cảm thấy đặc biệt vui vẻ yên tâm. Mặc dù không tham gia sát hạch, nhưng bây giờ nghe giọng của con trai, phiền muộn trong lòng đã vơi đi rất nhiều.

“Đại Bạch, gần đây có thể con phải ở đó một mình. Mẹ không thể về cùng con.”

“Tại sao?”

“Ừ… Trong công việc mẹ phải bận mấy ngày, cho nên con ngoan ngoãn ở nhà một mình. Biết không? Có chuyện thì gọi mẹ.”

“Mấy ngày?”

“Mẹ cũng không chắc chắn được.” Phải xem tình hình khôi phục thương thế của anh.

“Vậy Đại Bảo mẹ sẽ nhớ con chứ?” Hạ Đại Bạch nũng nịu, lại tỏ ra không vui: “Còn người ta bây giờ đã nhớ mẹ rồi.”

Hạ Tinh Thần cảm thấy trong lòng ấm áp. Không phải cô cũng đang nhớ bé sao?

… …

Cô chăm sóc anh, cả đêm không chợp mắt.

Cho đến sáng hôm sau, nhiều lần xác nhận nhiệt độ anh đã giảm, cô rốt cuộc mới yên tâm. Mệt mỏi tấn công đến, cô liền nằm ở mép giường ngủ.

Bạch Dạ Kình mở mắt ra, nghiêng mặt, vẻ mặt ngủ say của cô liền lọt vào mắt anh.

Cô ấy luôn ngồi mép giường chăm sóc mình sao?

Cô hiển nhiên rất mệt mỏi, ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nằm trên mu bàn tay, có chút biến dạng, bộ dáng này ngược lại có vẻ dễ thương không nói ra được.

Đứa bé Đại Bạch kia, ngũ quan rất giống anh. Nhưng phần dễ thương lại giống cô.

Vươn tay ra, chậm rãi nâng lên. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt cô. Xúc cảm mềm mại mịn màng, khiến anh không hiểu tại sao cảm thấy yêu thích không muốn buông tay.

Không tự chủ, ngón tay từ trên trán đẹp mắt của cô trợt xuống, đến chóp mũi tinh xảo lả lướt của cô, xuống chút nữa…

Đầu ngòn tay rơi vào trên môi mềm mại của cô, chậm rãi vuốt ve.

Lần trước hôn miệng nhỏ này của cô, cách năm năm, hương vị cô vẫn ngọt ngào mơn mởn như trong trí nhớ vậy.

Ánh mắt Bạch Dạ Kình sâu thêm.

Một hồi, cô bị quấy rầy, không an phận động đậy, bỗng nhiên mở mắt ra.

Anh sững sốt. Một giây sau phải lập tức rút tay lại, nhưng vết thương trên người rất nặng, phản ứng không nhanh.

Cho đến khi…

Cô hồi phục tinh thần, tay anh vẫn lúng túng đặt trên môi cô.

Hạ Tinh Thần ngủ mơ mơ màng màng, tỉnh lại có cảm giác trên môi hơi ngứa. Theo bản năng bắt lại ‘đồ’ quấy rầy cô, chờ tỉnh táo, mới phát giác lại là ngón tay anh.

Ách?

Chống với ánh mắt anh, thấy vẻ không được tự nhiên trên mặt anh, cô giật mình, lập tức thả tay anh.

“Tôi… thế nào?” Cô chỉ chỉ miệng mình, lại nhìn tay anh.

“Không sao.” Bạch Dạ Kình lúc này đã khôi phục vẻ mặt tự nhiên, thản nhiên nói: “Dính chút đồ.”

“…À.” Thì ra là vậy.

Hạ Tinh Thần hoàn toàn tin, cũng không để ý, chỉ cúi người, đặt tay lên trán anh. Thấy nhiệt độ cơ thể bình thường, thở phào: “Khá tốt, không có sốt. Có đói bụng không? Khát không? Tôi nấu cháo cho anh, bây giờ mang đến.”

Cũng không đợi anh trả lời, cô liền đứng dậy đi ra ngoài.

Bạch Dạ Kình nhìn bóng người bận rộn kia hồi lâu, cho đến khi cửa đóng lại, cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh, anh vẫn không thu hồi tầm mắt. Nhiều năm qua, chăm sóc anh luôn là người giúp việc và quản gia, từ nhỏ đến lớn, trừ mẹ ra, thật sự không có ai xuống bếp nấu ăn cho anh.

Phụ nữ anh biết, hơn phân nửa đều giống như Tống Duy Nhất, mười ngón tay không dính nước.

Cao quý, đại gia khuê tú, nhưng, đều vô cùng không thú vị.

Đang suy nghĩ, Hạ Tinh Thần mang cháo vào.

Cô rất cẩn thận cầm gối đệm đầu anh cao lên. Dùng muỗng múc cháo.

Hơi nóng, cô đưa lên miệng thận trọng thổi.

“Đây là gì?” Bạch Dạ Kình hỏi, liếc tô cháo trong tay cô.

“Cháo gà. Mặc dù không thể so sánh với canh tổ yến bình thường anh ăn, nhưng, tôi nấu món này ngon nhất.” Lúc khoe khoang tài nấu nướng, ánh mắt có chút đắc ý.

“Thật không?”

“Ừ. Mỗi lần Đại Bạch bị cảm, không thoải mái, tôi đều nấu món này cho nó. Qua một tiếng liền có tinh thần.”

Nói cũng quá phóng đại rồi, dù gì không phải thần dược.

Nhưng, nhìn dáng vẻ cô khoe khoang, Bạch Dạ Kình ngược lại không vạch trần cô.

Rất muốn thử mùi vị này. Vừa rồi không cảm thấy có khẩu vị gì, bây giờ ngửi được mùi thơm của cháo, thật sự đói.

“Chờ chút, tôi thử nhiệt độ, tránh cho nóng.” Hạ Tinh Thần lầm bầm, theo bản năng đầu lưỡi khẽ liếm cháo trên muỗng.

Liếm xong, sững sốt chớp mắt.

Mình đây là đang làm gì? Bình thường đút Đại Bạch cứ đút như vậy, kết quả, thành thói quen!

Giương mắt nhìn anh: “Tôi nhất thời quen. Anh chờ chút, tôi xuống bếp đổi muỗng cho anh.”

Cô vừa nói, liền muốn đứng dậy.

“Này!” Bạch Dạ Kình đưa tay kéo tay cô. Cô nghi hoặc quay đầu nhìn anh, anh cầm muỗng trong tay cô đưa đến miệng mình.

Mở miệng, một hớp nuốt sạch muỗng cháo.

Không chút ngần ngại.

Rồi sau đó, còn làm như chuyện thường tình mà phê bình: “Mùi vị cũng không tệ lắm.”

“Anh… không phải có bệnh sạch sẽ sao?”

Vẻ mặt Bạch Dạ Kình dửng dưng: “Một phụ nữ ngay cả hôn tôi cũng từng làm, em cảm thấy, tôi còn để ý những chuyện nhỏ nhặt này sao?”

Hạ Tinh Thần 囧. Người đàn ông này, lại có thể nói chuyện lúc trước có lý như vậy, mặt cũng không đỏ.

Nhưng, một giây sau, nhớ đến cái gì, lại hừ một tiếng: “Chuyện nhỏ này. Không phải Tổng thống đã sớm quên rồi sao, sao còn nhắc?”

“Đại khái là bị boom nổ tỉnh táo đi.”

Anh nói hời hợt, Hạ Tinh Thần nghe vào trong tai, trong lòng lại quặn đau.

Đút cháo cho anh, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Đau không?”

Thanh âm mềm nhũn, êm ái tựa như có thể hòa tan người nghe thành mưa mùa xuân.

Trong bụng Bạch Dạ Kình khẽ nhúc nhích, giương mắt nhìn cô. Trong mắt cô đầy vẻ đau lòng, đáy mắt ôn nhu đỏ hoe, giống như hòa hợp một lớp lụa mỏng, mê người không nói nên lời.

Ánh mắt Bạch Dạ Kình sâu hơn, nhìn cô: “Em đang quan tâm tôi?”

Thanh âm của anh, cũng nhẹ nhàng.

Khàn khàn.

Rất quyến rũ.

Nhưng ánh mắt nóng bỏng lại khiến tim người khác đập rộn lên.

Hạ Tinh Thần gần như bật thốt lên hai chữ ‘Dĩ nhiên’. Nhưng, chợt ý thức được gì, chữ ‘Dĩ’ bị gắng gượng nghẹn ở cổ họng.

Đợi một hồi không được câu trả lời, anh nhíu mày.

Sau đó, chỉ nghe được cô mở miệng: “Dĩ nhiên quan tâm. Anh là Tổng thống khóa trước được hoan nghênh nhất quốc gia chúng ta, mọi người đều rất quan tâm anh. Hôm qua đọc tin tức anh bị thương, trong lòng những đồng nghiệp kia đều giống tôi, thật sự không dễ chịu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.