Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ánh mắt anh tập trung trên người cô vài giây. Nhưng cuối cùng, anh cũng không nói gì, mím chặt môi mỏng, bước chân vào phòng làm việc.
Hạ Tinh Thần không hiểu được mục đích của anh là gì. Nếu như cô muốn ở lại đều do anh quyết định. . .Vậy anh có thể để cô ở lại không?
“Thật tốt, người mới mà ngay ngày đầu tiên đã được Tổng thống quan tâm rồi. Đây chính là điều tốt!” Lúc mọi người giải tán, trưởng phòng Hồ Nghiên vỗ vai cô một cái, khích lệ: “Cố gắng nỗ lực để Tổng thống giữ cô lại!”
Hạ Tinh Thần cảm kích, cười một tiếng: “Cảm ơn, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
“Tinh Thần!” Một giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau lưng. Hạ Tinh Thần quay đầu: “Hứa Nham!”
“Thật đúng là em rồi!” Lúc nhìn thấy cô, Hứa Nham vừa vui vừa lo: “Anh đi công tác vừa về, thấy bóng lưng em cảm thấy rất quen. Còn sợ là nhận lầm nhưng sao em lại tới đây?”
Hạ Tinh Thần kể cho anh về công việc của cô: “Sau này chúng ta là đồng nghiệp của nhau, mong anh giúp đỡ nhiều hơn!”
“Đồng nghiệp. . .” Hứa Nham liếc nhìn, nụ cười trong mắt càng sâu hơn: “Chúng ta cùng phòng ban!”
Cho nên, sau này cơ hội gặp mặt cũng nhiều hơn.
Hứa Nham nhìn cô một cái: “Lâu không gặp dường như em gầy hơn rồi!”
Hạ Tinh Thần hơi nhếch môi, hai người sóng vai đi vào thang máy: “Mấy ngày trước em bị cảm, có lẽ vì vậy mà gầy đi!”
“Bây giờ đã đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn rồi!”
Hứa Nham lại liếc mắt nhìn cô, dường như định nói cái gì. Hạ Tinh Thần biết: “Anh muốn hỏi em về chuyện scandal trên báo đúng không?”
“. . .Ừ!”
Hạ Tinh Thần cười cười: “Em với anh ấy là bạn!”
“Thật. . .chỉ là bạn thôi sao?”
Lần này, cô không trả lời nữa. Tình cảm của Hứa Nham dành cho cô, cô là người hiểu rõ nhất. Thật ra thì cô không muốn để anh hiểu lầm, tránh việc hiểu lầm không nên có.
——
Qua cửa kính thang máy trong suốt, Bạch Dạ Kình nhìn xuyên qua cửa kính chống đạn trong suốt, ánh mắt nhìn đôi trai gái đang đứng bên nhau, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
Rất tốt! Sau khi kết thúc với anh, cuộc sống của cô đúng là phong phú, nhiều màu sắc. Một mình Dự Trạch Nam cũng không tính là gì, hôm nay lại thêm một Hứa Nham!
Đoàn người sau lưng anh cũng cảm thấy không khí lạnh lẽo, ai cũng không dám thở mạnh.
Thật vất vả mới ra khỏi thang máy, Lãnh Phi ngay lập tức bị gọi vào phòng làm việc của Tổng thống.
“Tổng thống!” Lãnh Phi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Thông báo xuống, tất cả các nhân viên không được phép yêu đương nơi công sở. Nếu bị phát hiện, sẽ bị đuổi!”
Lãnh Phi sửng sốt một chút.
“Nhưng mà, trước đây không phải ngài đã nói phải dựa theo lòng dân. . .”
“Bây giờ tôi lại nghĩ có quan hệ yêu đương nở nơi làm việc sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc. Tôi cần người đến đây để làm việc chứ không phải cầm tiền thuế của dân đến đây nói chuyện yêu đương!”
“. . .” Lãnh Phi suy nghĩ một chút đã biết tại sao lại có quy định như vậy.
“Đúng rồi, Tổng thống! Vừa rồi bên đại sứ quán của nước Y đã đưa thư mời đến cho ngài. Tối nay, nước Y và nước chúng ta có buổi giao lưu văn hóa, ngài có muốn tham dự hay không?”
“Trao đổi văn hóa để Bộ trưởng bộ Văn hóa tham dự là được rồi!” Bạch Dạ Kình thẳng thắn từ chối.
“Vâng, vậy nếu như ngài không có dặn dò gì khác thì tôi xin phép ra ngoài trước!”
Bạch Dạ Kình xua tay, tỏ ý anh có thể ra ngoài. Nhưng vừa đi tới cửa thì Lãnh Phi đã bị Tổng thống gọi lại.
“Cậu vừa mới nói đại sứ quán nước Y gửi thư mời sao?”
“Đúng vậy, thưa Tổng thống!”
Điều khiến Lãnh Phi kinh ngạc là lần này Tổng thống lại thay đổi ý định: “Đưa thư mời vào đây. Tiện thể nói cho bọn họ, nhất định tôi sẽ đến tham dự!”
A?
Lãnh Phi không hiểu, tại sao Tổng thống lại thay đổi ý định nhanh như vậy chứ? Hơn nữa, việc giao lưu văn hóa như vậy. . .cũng không quan trọng đến mức Tổng thống phải tham dự.
. . .
Rất nhanh, toàn bộ nhân viên trong phủ Tổng thống đã nhận được một bức mail.
Cả nội dung dài ngoằng có thể đúc kết ngắn gọn là cấm yêu đương nơi công sở. Ký tên: Bạch Dạ Kình. Cho nên, đây chính là quyết định do Tổng thống tự ban hành.
Hạ Tinh Thần đọc xong, lại cảm thấy không có vấn đề gì. Ở Bộ ngoại giao cũng có quy định tương tự cho nên cô đã có thói quen. Nhưng những nhân viên khác lại có cảm nhận khác nhau.
“Tại sao lại đột nhiên cấm yêu đương nơi làm việc chứ? Không phải lúc trước Tổng thống không quan tâm tới những việc này sao?”
“Có phải hay đã phát hiện cặp nào yêu đương, gây ảnh hưởng không tốt đến công việc?”
“Không biết. Nhưng đây chính là thánh chỉ, cho dù là nguyên nhân gì thì chúng ta cũng phải làm theo.”
Hạ Tinh Thần yên lặng nghe cũng không để ý trong lòng. Ngược lại, MSN lại báo có tin nhắn đến, là của Hứa Nham.
Cô mở ra.
Hứa Nham hỏi: “Đột nhiên Tổng thống lại ban hành lệnh cấm như vậy, em cảm thấy là vì sao chứ?”
Cô trả lời: “Vì không để ảnh hưởng đến chất lượng làm việc. Trong email cũng nói rõ mà!”
Hạ Tinh Thần nghĩ. Chuyện này có thể thảo luận gì chứ?
Hứa Nham: “Anh lại nghĩ. . .dường như lệnh cấm này giống như nhằm vào hai người chúng ta vậy. Tinh Thần, thật sự hai người đã kết thúc rồi sao?”
Vì hai người bọn họ sao? Hạ Tinh Thần cười khổ, cảm thấy Hứa Nham nghĩ quá nhiều rồi.
Cô lại gõ một dòng: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng không liên quan gì đến chúng ta đâu!”
“Lúc vừa rồi hai chúng ta nói chuyện phiếm với nhau. Anh có chú ý tới ánh mắt của Tổng thống nhìn chúng ta, thật giống như. . .đang ghen vậy. Ngài ấy, có phải vẫn nhớ em không quên sao?”
Một lúc lâu sau, Hạ Tinh Thần nhìn chằm chằm vào dòng chữ Hứa Nham gửi tới, có chút hoảng hốt.
Ghen? Nhớ mãi không quên? Có thể không?
Nhưng mà giữa bọn họ chỉ đứng gần nhau cũng không có động tác gì quá thân mật cả.
Lúc đang suy nghĩ, Hứa Nham lại gửi một tin nhắn: “Tinh Thần, cho dù bây giờ hai chúng ta không ở bên nhau. Nhưng em và Tổng thống đã chia tay, anh cảm thấy vui mừng. Anh nghe nói, nghị viện Tham đang cố vun vén cho con gái ông ta và Tổng thống đó. . .Không phải anh cảm thấy em không xứng với ngài ấy. . .Anh chỉ sợ. . .Sợ em quá khổ thôi!”
Mũi Hạ Tinh Thần nghèn nghẹt, cũng không trả lời Hứa Nham nữa, yên lặng tắt cửa sổ chat đi.
Quả thật, thân phận của hai bọn họ có chênh lệch quá lớn khiến cô chỉ là một người bị động. Thân phận, địa vị của anh khiến cho một người chẳng có gì như cô cảm thấy không an toàn chút nào.
. . .
Cả ngày, trừ buổi sáng thì Hạ Tinh Thần cũng không gặp lại Bạch Dạ Kình nữa. Anh ở tầng trên cùng còn cô ở tầng sau, dĩ nhiên không thể có cơ hội gặp mặt.
Hạ Tinh Thần nghĩ, có lẽ. . .suốt cả thời gian thử việc này có lẽ cô không còn gặp mặt anh nữa.
Như vậy cũng thật tốt, cô có thể yên tâm làm việc.
Nhưng mà, đến khi cô sắp tan ca thì trưởng phòng gõ lên mặt bàn cô: “Phiên dịch Hạ, cô đi lên tầng trên cùng, tới phòng làm việc của trợ lý Lãnh đi!”