Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Nói không chừng… một lát nữa đại sứ gọi điện thoại cho Tổng thống thì sao?” Lãnh Phi quả thật bội phục khả năng nói dối của mình.
Hạ Tinh Thần đành phải ngồi vào.
Hạ Tinh Thần kinh ngạc, ngẩng đầu: “Có chuyện gì không ạ?”
“Cô đi lên là biết thôi. Đừng chần chờ nữa, mau đi đi!” Trưởng phòng Hồ nói xong vội vàng bước đi, có vẻ rất bận rộn.
Bị cảnh tượng như vậy ảnh hưởng, tất nhiên Hạ Tinh Thần cũng không dám lơ là, vội vàng sửa sang lại quần áo, bước nhanh vào thang máy, lên tầng chót.
Cũng may cô đã từng tới đây, cho nên Hạ Tinh Thần không đến mức ngơ ngác.
Cô chủ động đi vào phòng làm việc của Lãnh Phi. Lúc đi qua những nhân viên khác, cho dù không biết là ai, cô cũng lễ phép chào hỏi.
Lúc đi đến trước cửa phòng làm việc của Lãnh Phi, hơi giơ tay lên, đang định gõ cửa thì nghe thây tiếng mọi người cung kính: “Tổng thống ạ!”
Cả người cô cứng đờ.
Theo bản năng, cô gật đầu, chỉ thấy Bạch Dạ Kình đi từ phòng họp ra ngoài. Lãnh Phi và nhóm người cũng đi theo đằng sau. Tất cả mọi người đều dừng công việc trong tay lại, cúi đầu xuống.
Anh vừa cởi khuya áo vest vừa nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh. Dường như nhận ra được cái gì, bỗng nhiên anh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tinh Thần.
Ánh mắt lạnh lùng có chút thăm dò.
Cô cảm thấy thật khó thở, bàn tay để bên hông hơi siết chặt. Cô vội vàng bắt chước những người cúi gằm mặt xuống.
Ánh mắt anh dường như cũng không thể hiện cảm xúc gì, cũng chẳng nhìn cô thêm nữa, chỉ chớp mắt một cái rồi đi vào phòng làm việc.
Hạ Tinh Thần không ngẩng đầu lên cho tới khi tiếng bước chân anh xa dần, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Hạ tiểu thư!” Lãnh Phi đứng yên trước mặt cô.
“Trưởng phòng Hồ bảo tôi lên gặp anh, có chuyện gì vậy ạ?”
“Đi vào rồi nói!” Lãnh Phi đẩy cửa ra, kêu trợ lý mang trà vào. Hạ Tinh Thần đi theo sau Lãnh Phi, hai người đối diện nhau trên ghế salon.
Lãnh Phi đưa thiệp mời cho cô. Hạ Tinh Thần liếc mắt nhìn: “Đây là?”
“Tôi nay Tổng thống cần phiên dịch, cho nên tối nay cô đi cùng đi!”
Hạ Tinh Thần hoàn toàn không nghĩ rằng có chuyện gì như vậy. Cô còn tưởng rằng trong thời gian thử việc cô cũng không phải gặp anh hay có cơ hội làm việc với anh. Lãnh Phi thấy cô không nói gì, chỉ hỏi: “Hạ tiểu thư, có vấn đề gì sao?”
“Dĩ nhiên là không có rồi!” Cô hoàn hồn rồi lắc đầu. Đến nơi này chính là làm phên dịch cho anh, cô có thể có vấn đề gì chứ? Dù có, cô cũng không được thể hiện ra.
“Có thể qua giai đoạn thử việc này hay không đều do Tổng thống quyết định. Cho nên hi vọng Hạ tiểu thư thể hiện tốt một chút. Cố gắng được ở lại!” Lãnh Phi khích lệ nhìn cô. Bây giờ cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ vì sao rõ ràng có thể không cần tham dự buổi giao lưu văn hoa với nước Y vậy mà Tổng thống lại thay đổi chủ ý như vậy. Xem ra, bên phía đại sứ quán cần phải cảm tạ Hạ tiểu thư – cô gái phiên dịch mới này.
Tất nhiên, Hạ Tinh Thần không biết những điều này, chỉ hơi mỉm cười: “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
——
Trở lại tầng sáu, Hạ Tinh Thần than thở, mở máy vi tính chuẩn bị thêm tài liệu nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ áp lực.
Bảy giờ là đến buổi giao lưu trao đổi văn hóa, cô tan ca, cũng không trở về nhà, đành ăn một cái bánh mì ngay trong phòng làm việc. Lúc sáu rưỡi, cô chỉnh đốn lại trang phục rồi vội vàng xuống tầng.
Lúc cô đến trước cổng cung điện Bạch Vũ thì đã thấy năm chiếc xe con đã đậu sẵn. Anh còn chưa tới, cô thở phào một hơi.
Vội vàng đi đến bên cạnh xe đứng chung với Thụy Cương và mấy người nữa. Tham dự những bữa tiệc như vậy cô không thể mặc áo khoác nỉ dài cho nên cô chỉ mặc một bộ vest và duýp, hai chân lộ ra ngoài không khí. Bên ngoài gió rất lạnh khiến hai chân cô lạnh cóng.
“Hạ tiểu thư! Nếu không cô lên xe ngồi đi!” Thụy Cương hỏi cô.
“Sao làm vậy được chứ?” Hạ Tinh Thần dậm chân: “Không sao đâu, tôi chịu được mà!”
Thụy Cương nhìn cô một cái cũng không nói gì nữa. Cũng may, không phải chờ quá lâu, đoàn người Bạch Dạ Kình đã đi ra ngoài. Tất cả mọi người đều đứng thẳng người, Hạ Tinh Thần cũng vậy.
Lúc anh đến gần, Thụy Cương mở cửa xe ra, ánh mắt Bạch Dạ Kình cũng không liếc nhìn Hạ Tinh Thần, khom người vào xe.
Hạ Tinh Thần ngồi trong một chiếc xe khác. Rất nhanh đã tới hội trường. Từ lúc xuống xe, Hạ Tinh Thần vẫn luôn đi theo bên cạnh Bạch Dạ Kình. Người khác nói gì, cô chỉ hơi nghiêng người dịch cho anh. Cô vẫn luôn cố giữ khoảng cách nhất định cho anh nhưng cô vẫn có thể ngửi được mùi hương bạc hà thơm mát đặc biệt trên người anh. Cố phải cố gắng lắm mới giữ được bình ổn.
Đoàn người vào hội trường thì ngồi xuống.
Bên trong hội trường, mấy cán bộ quan chức ngồi thành hàng. Bạch Dạ Kình ngồi ở vị trí gần trung tâm nhất. Hạ Tinh Thần cầm giấy bút, ngồi bên phải anh.
Rất nhanh, hội diễn của nước Y đã bắt đầu, ánh đèn đều mờ xuống. Bên trong cũng náo nhiệt hơn, mọi người cũng cảm thấy lên tinh thần hơn nhiều. Thỉnh thoảng, lãnh sự quán sẽ nghiêng người hỏi, thì thầm vài câu với anh. Tiếng Anh của Bạch Dạ Kình rất tốt cũng không cần cô ở bên cạnh. Hạ Tinh Thần cũng không nhịn được nhìn lên sân khấu, tâm trung tinh thần xem biểu diễn.
“Hạ tiểu thư!”
Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh vang lên. Hạ Tinh Thần đột nhiên hoàn hồn lại, nhìn sang. Cô thấy ánh mắt anh đầy vẻ bất mãn, cố gắng nở nụ cười: “Ngài Tổng thống!”
Nụ cười kia chẳng khác gì nụ cười xã giao.
Bạch Dạ Kình cảm thấy tức giận, nhìn cô chằm chằm. Hạ Tinh Thần vẫn nở nụ cười công nghiệp kia: “Ngài có gì dặn dò ạ?”
Nụ cười kia thật khiến anh nhức mắt và khó chịu.
“Tôi dẫn cô tới đây không phải để cô xem biểu diễn!” Giọng nói anh cố đè thấp lại.
Hạ Tinh Thần xấu hổi: “Thật xin lỗi, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc!”
Anh mới nhích lại gần, ra lệnh: “Phiên dịch!”