Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 261: Chương 261: Chương 261: Tình yêu chân chính (11)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Đại Bảo, nhà có thuốc dạ dày không?”

Hạ Tinh Thần tùy tiện thắt dây, mở cửa ra, lo lắng nhìn con trai: “Con lại đau dạ dày sao?”

Dạ dày đứa nhỏ không tốt, cô không dám khinh thường.

Tóc còn ướt nhẹp, cũng không quan tâm đi sấy tóc, ôm con trai lên, đi tìm hộp thuốc: “Có đau lắm không? Nếu đau quá, mẹ phải dẫn con đi bệnh viện.”

“Không phải con, là Tiểu Bạch…” Bé chỉ căn phòng cách vách, hạ thấp giọng: “Tiểu Bạch không cho con nói với mẹ.”

Hạ Tinh Thần căng thẳng: “Sao ba con đau dạ dày?”

“Tiểu Bạch không có ăn tối. Bây giờ ba đã ra ngoài mua mì gói rồi.”

Hạ Tinh Thần ôm con mở cửa qua phòng cách vách. Đèn cách vách vẫn sáng, nhưng bên trong quả thật không có người. Cô đứng đó, ngây ngườ nhìn, trong lòng không khỏi thoáng qua tia buồn bã.

Cô nhớ đến lần trước trễ như vậy, anh còn cho người chở cô đến phòng làm việc nấu mì cho anh…

Bây giờ, anh thà ăn mì gói cũng không tìm cô. Rõ ràng đó là chuyện cô muốn, nhưng không biết tại sao, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, rất mất mát.

“Đại Bảo?” Hạ Đại Bạch thấy cô không vui, kéo vạt áo cô: “Sao thế? Mẹ không vui?”

“Không có.” Hạ Tinh Thần lắc đầu, xoay người đi vào phòng: “Con ở nhà một mình, mẹ đi ra ngoài tìm ba con, được không?”

“Được.”

“Vậy con hứa với mẹ, tuyệt đối không được đi loạn ra ngoài.”

“Yên tâm đi, con nhất định sẽ không đi ra ngoài, bên ngoài rất lạnh mà.”

Vậy cũng được. Đại Bạch rất ngoan, nếu đã hứa với cô, sẽ không chạy loạn. Hạ Tinh Thần yên tâm, tùy tiện lau tóc còn ướt, thay quần áo, liền đi ra ngoài. Mở TV cho đứa nhỏ xem, vội vã ra cửa.

Bên ngoài cực kỳ lạnh.

Nhất là buổi tối, gió lớn hơn ban ngày. Tóc cô còn ướt, gió thổi đến, khí lạnh rất nặng, chỉ cảm thấy huyệt Thái dương nhức. Cũng không chú ý nhiều, che kín mình, vội vàng chạy vào thay máy. Thang máy có chút lắc lư, cô không để ý.

Đến lầu một, gió lớn thổi đến. Cô khẽ cắn răng, xông vào trong bóng đêm.

Bên ngoài có một siêu thị nhỏ, cũng là siêu thị nhỏ gần đây nhất, ước chừng 400m. Bình thường 400m không coi vào đâu, nhưng trong trời đông giá rét, mỗi một bước đều xem là hành hạ. Cách 400m, xa như trước đó chưa từng đi.

Hạ Tinh Thần đón gió bước nhanh, sau một hồi, thấy trong siêu thị còn sáng đèn.

Cô đứng đó, cách không gần không xa nhìn, vừa nhìn là có thể thấy anh trong siêu thị. Mùa này, giờ này, toàn bộ trong siêu thị, trừ cô gái thu ngân trẻ tuổi, chỉ có mình anh. Anh mặc áo choàng dài cũng không che được vóc người đẹp hơn người mẫu của anh. Tựa như đối với loại mì gói, anh không hiểu gì, đôi mắt một mực nhìn mì trên kệ hàng, có chút mê man.

Cô biết, cho đến nay anh chưa từng ăn mì gói, cũng căn bản sẽ không ăn cái anh gọi là ‘thực phẩm rác rưởi’ này vào miệng.

Hạ Tinh Thần thấy cô thu ngân trẻ tuổi kia đã đúng dịp cười xinh đẹp đi đến anh. Anh đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, cũng khiến thiếu nữ mê mẫn.

Cô trầm ngâm một lúc, rốt cuộc vẫn tiến lên đẩy cửa siêu thị bước vào.

Hai người nghe động tĩnh cũng không quay đầu lại, Bạch Dạ Kình luôn lãnh đạm như vậy. Còn cô gái thu ngân kia dồn toàn bộ sự chú ý vào người nào đó. Giọng cô ta ngọt như đường: “Thấy anh cũng không rõ lắm, tôi chọn cho anh.”

“Được, cảm ơn.” Anh không có cự tuyệt. Anh thật sự không biết.

Cô gái xé mì gói, bỏ gia vị vào, đun nước, vừa chế nước sôi vừa nhìn anh. Hạ Tinh Thần đứng một bên nhìn, cảm thấy kinh hãi, rất sợ tay cô gái kia sẽ bị phỏng.

“Nhìn ánh mắt anh, cảm thấy trông rất quen nha, anh là minh tinh sao?”

“… Không phải.”

Hạ Tinh Thần nghĩ, anh thật sự không phải minh tinh, mà còn sáng chói hơn, nhiều sự chú ý hơn, nhiều người ủng hộ hơn minh tinh.

“A. Anh ở đây sao?”

“…Ừ.” Anh từ đầu đến cuối đều ít lời.

“Cho đến nay chưa từng gặp anh.”

“…” Anh dứt khoát không trả lời nữa, nhìn tô mì kia: “Xong chưa?”

“A, xong ngay.” Cô gái lúng túng cười, lại hỏi: “Trễ như vậy mà anh còn ăn mì, không có ai làm bữa tối cho anh sao?”

Cô gái chỉ kém chưa nói sáu chữ “Em nguyện ý làm cho anh”. Người đàn ông này, thật là… đào hoa mà.

“Không có.” Bạch Dạ Kình đáp lại hai chữ.

Nụ cười trên mặt cô gái sâu hơn, đưa tô mì cho anh, thẹn thùng nhìn anh, lại hỏi: “Cái đó… Bây giờ anh còn chưa có bạn gái sao?”

“Cảm ơn.” Giọng nói Bạch Dạ Kình vẫn nhàn nhạt như cũ, sau khi nhận lấy, mới thật sự đối diện cô gái kia, không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô ta, mà nói: “Con trai tôi đã 4 tuổi.”

“…” Cô gái bị đả kích lớn, nụ cười cứng đờ, một lúc lâu không phản ứng. Hạ Tinh Thần cảm thấy nghe được tiếng sét. Anh cự tuyệt người khác rất lãnh khốc, dứt khoát.

Bạch Dạ Kình bưng tô mì, chuẩn bị đến bàn gần cửa sổ kia. Xoay người liền thấy cô.

Đáy mắt anh xẹt qua tia kinh ngạc. Đến khi thấy tóc cô còn ướt, anh nhíu mày. Người phụ nữ này, biết bên ngoài bây giờ mấy độ không? Dám để tóc tai bù xù như vậy đi ra ngoài!

“Em đến làm gì?” Anh hỏi.

“A… em… em tùy tiện mua ít đồ.” Hạ Tinh Thần tiện tay lấy một món đồ, biểu hiện mình thật sự là khách hàng đến mua đồ.

Ánh mắt Bạch Dạ Kình nhìn tay cô: “Em chắc chắn em đến mua cái này?”

“Hả?” Hạ Tinh Thần nhìn anh, sau đó nhìn theo tầm mắt anh. Một giây sau, cô quẫn bách, mặt đỏ bừng. Cô cho là hộp đó là sôcôla, kết quả, lại cầm hộp bao cao su.

Cô không hiểu nổi, tại sao hiện tại người bán hàng đều thích đặt bao cao su đầy màu sắc ở kệ hàng đầu tiên?

“… Em không phải mua cái này.” Hạ Tinh Thần đặt bao cao su lại trên kệ. Theo bản năng nhớ đến buổi tối đầu tiên ngủ cùng anh. Cô hoảng hốt, tùy tiện lấy đồ, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía anh. Cuối cùng thở dài, bưng tô mì của anh đi.

Bị đau dạ dày, còn ăn mì gói?

Tay Bạch Dạ Kình muốn tháo khẩu trang ngừng lại, nhìn cô.

Trầm ngâm một lát, cô thành thật nói: “… Chỗ em còn đồ ăn, em hâm lại cho anh.”

“Không cần.”

Hạ Tinh Thần giống như căn bản không nghe anh cự tuyệt, trực tiếp đổ mì vào thùng rác. Quay đầu thấy anh mặt đầy bất mãn nhìn mình, cô nói chính đáng: “Không phải bình thường anh nói không cho Đại Bạch ăn thực phẩm rác rưởi sao? Cái này chính là thực phẩm rác rưởi điển hình, anh dạy Đại Bạch, ít ra cũng phải lấy mình làm gương chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.