Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 262: Chương 262: Chương 262: Tình yêu chân chính (12)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hạ Tinh Thần giống như căn bản không nghe anh cự tuyệt, trực tiếp đổ mì vào thùng rác. Quay đầu thấy anh mặt đầy bất mãn nhìn mình, cô nói chính đáng: “Không phải bình thường anh nói không cho Đại Bạch ăn thực phẩm rác rưởi sao? Cái này chính là thực phẩm rác rưởi điển hình, anh dạy Đại Bạch, ít ra cũng phải lấy mình làm gương chứ.”

Huống chi, cô gái kia luôn nhìn chằm chằm vào anh, nếu bây giờ anh tháo khẩu trang ăn mì, nhất định sẽ bị phát hiện.

Thật sự để cô ta phát hiện được sao?

Hạ Tinh Thần mở cửa, chuẩn bị đi ra ngoài. Vừa thò đầu ra liền phát hiện, giờ phút này bên ngoài đang có mưa nhỏ, cộng thêm gió rét, lạnh đến mức cô run run, thiếu chút nữa tránh vào trong.

Nhưng còn chưa tránh vào trong, đột nhiên một thân thể ấm áp nhích lại gần, đỉnh đầu được áo choàng dài của người đàn ông bao phủ. Anh rất cao lớn, thân hình cô trông càng thon nhỏ hơn, anh cầm áo choàng dài giơ lên cao, cả người cô bị bao phủ dưới tay anh.

Hơi thở của người đàn ông lưu chuyển ở chóp mũi.

Thân thể vốn lạnh lẽo, trong nháy mắt được ấm áp bao phủ.

Trong lòng Hạ Tinh Thần rung động, ngây người chốc lát. Cho đến khi tiếng anh thúc giục vang lên trên đỉnh đầu: “Còn không đi, muốn ở đây đông thành nước đá sao?”

Lúc này mới phục hồi tinh thần, cất bước đi. Chân anh rất dài, Hạ Tinh Thần theo bản năng nắm vạt áo sơ mi của anh, mới miễn cưỡng đuổi theo bước chân anh.

Đêm đông, trừ trời lạnh gió rét bên ngoài, cả thành phố không có thanh âm khác. Nghe đặc biệt yên tĩnh.

Hạ Tinh Thần đi bên trái anh, bên tai là tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ của người đàn ông. Hôm đó, anh vô tình cự tuyệt thuốc cô đưa, cô cho là… anh muốn phủi sạch quan hệ với cô…

Thậm chí cô cảm thấy, hai người bọn họ, sẽ không có cơ hội dựa vào nhau gần như vậy nữa.

“… Bạch Dạ Kình.” Cô đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm trong gió rét, bị thổi làm cho có chút ngắt quãng.

“Ừ?”

“Anh… Không phải anh nói muốn em cách anh càng xa càng tốt sao? Tại sao tối nay anh phải đến đây?”

Bạch Dạ Kình cúi đầu. Dưới ánh đèn, có thể thấy lông mi cô chớp động. Cô rũ mắt, không dám nhìn anh, trên lông mi có thể thấy nhàn nhạt một tầng sương lạnh. Anh không đáp, hỏi ngược lại: “… Em cho là tại sao anh phải đến đây?”

“…” Hạ Tinh Thần không lên tiếng.

Bạch Dạ Kình cũng chưa trả lời, lại hỏi một câu: “Vậy em thì sao? Anh muốn em cách xa anh, bây giờ em chạy ra ngoài làm gì?”

Tóc còn ướt nữa!

“…” Hạ Tinh Thần á khẩu không trả lời được. Nếu nói mình đến mua đồ cũng không có lực thuyết phục. Không phải bây giờ hai tay trống không sao?

Bạch Dạ Kình hình như rất hài lòng dáng vẻ nói không nên lời của cô, tiếp tục hỏi: “Không phải ghét anh sao, còn lo cho anh buổi tối ăn mì hay ăn cơm?”

“…” Hạ Tinh Thần hối hận, vừa rồi mình không nên lắm mồm. Cô lầm bầm: “Anh thật dáng ghét, em nói không sai mà!”

Vừa nói xong, dứt khoát bỏ lại người đàn ông, bước nhanh đến trước. Nhưng chân của cô sao có thể so với chân dài của Bạch Dạ Kình? Anh đuổi theo, trực tiếp che chở cô dưới áo mình, sắc mặt vô cùng khó coi: “Em muốn chết rét sao?”

Lần trước bị cảm đến vậy, thật sự không để cho cô chút trí nhớ gì!

Hạ Tinh Thần bị anh mắng, không dám chạy đi nữa.

Hai người không nhanh không chậm bước đi. Chỉ có 400m lại dài như vậy, cảm giác đi thật lâu. Nhưng bây giờ trở về, cô cảm thấy đoạn đường này nhanh không tưởng tượng nổi.

… … …

Lúc hai người đến tiểu khu, thang máy vừa vặn ở lầu một. Hạ Tinh Thần tiến vào trước. Vừa rồi bên ngoài có mưa, vì được anh che chở, nên cô trừ tóc còn ướt ra, trên người bình yên vô sự. Nhưng áo choàng dài trên người anh hoàn toàn bị ướt.

Vào thang máy, nhấn lầu 8. Anh cởi áo choàng dài trên người ra, cầm trên cánh tay mình. Hạ Tinh Thần đứng bên cạnh anh, cách anh một bước chân.

Trong thang máy rất sáng, không tối như vừa rồi, hai người ở bên ngoài mập mờ và kề sát, vào thời khắc này, dưới ánh đèn, có chút lẫn trốn. Hạ Tinh Thần ngửa đầu, nhìn con số trên thang máy, từng số từng số giống như nhịp tim cô vậy, chẳng qua là…

Tim cô đập nhanh hơn thang máy…

Ánh mắt Bạch Dạ Kình dừng lại một bên mặt của cô, ánh mắt rất sâu. Cô vừa tắm xong, gương mặt màu trắng mộc mạc, dưới ánh đèn, lông mi cong dài thỉnh thoảng nhẹ nhàng chớp động, giống như lông chim nhẹ nhàng tung bay trong gió.

Anh càng nhìn, ánh mắt càng thâm thúy, trong lòng có cảm giác kỳ lạ lướt qua. Chỉ cảm thấy lông chim kia, bay loạn vào lòng anh…

Anh nhíu mặt, xoay mặt đi.

Lúc này, ‘ba’ một tiếng, thang máy đột nhiên tối đen. Không đợi hai người kịp phản ứng, thang máy chợt chạy xuống với tốc độ cao.

Hạ Tinh Thần bị kinh động, khẽ hô một tiếng, theo bản năng kéo lấy ống tay áo anh. Bạch Dạ Kình giữ tay cô, nắm chặt, một tay kia vòng qua, theo bản năng bảo vệ cô ở trong ngực.

“Xảy ra chuyện gì?” Cô kinh hoảng hỏi.

“Nắm chắc tay vịn.” Bạch Dạ Kình kéo tay cô đặt lên tay vịn thang máy. Tay của anh trùm lên tay cô.

Bàn tay, ấm áp.

Lòng bàn tay, mạnh mẽ.

Thang máy không chạy một mực từ lầu 8 xuống lầu 1, mà dừng lại ở lầu 6.

Còn chưa phục hồi tinh thần, thang máy ngừng hồi lâu, Hạ Tinh Thần vẫn tựa vào ngực anh, đừng nói là động đậy, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức. Tựa như chỉ cần có động tác nhẹ, thang máy sẽ chạy xuống nữa.

Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô, trong thang máy không còn chút ánh sáng, không thấy rõ vẻ mặt cô, chỉ có hai mắt lóe lên kinh hoảng kia, đặc biệt rõ ràng.

“Đã ngừng.” Anh trấn an.

“Sẽ không rớt xuống nữa sao?”

Bạch Dạ Kình cảm thấy cô trong ngực mình động đậy, rất tốt. Ngay cả ngực trống rỗng trong khoảng thời gian này, trong nháy mắt được lắp d0ầy. Môi mỏng khẽ nhếch, nói: “Không chắc chắn, có thể sẽ còn rơi.”

Hạ Tinh Thần vốn muốn từ bên hông anh đứng thẳng lên, nghe lời anh, dừng lại. Níu chặt áo sơ mi trên người anh hơn.

Ngửa đầu nhìn anh: “Bây giờ mất điện rồi, cửa thang máy không mở được.”

“Ừ, vậy thì chờ.” Anh ngược lại khí định thần nhàn.

“Vậy phải chờ bao lâu?”

“Không biết.”

“…” Câu trả lời…

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.