Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Mới vừa đi đâu?” Bạch Dạ Kình hỏi. Bàn tay rơi vào ngang hông cô, nhẹ nhàng vuốt ve, không mang theo một tia dục vọng.
Hạ Tinh Thần nhớ đến mục đích đi lên, né người nhìn anh, hỏi: “Vợ bác sĩ Phó mang thai sao?”
Vẻ mặt anh lãnh đạm: “Không phải cậu ta đang nói yêu đương với bạn em sao?”
“…” Hạ Tinh Thần thở dài: “Em cũng cho là vậy.”
Ước chừng ngay cả Vị Ương cũng cho là vậy: “Nhưng em và Vị Ương mới thấy anh ta và vợ anh ta đi dạo ở tiệm đồ dùng trẻ em.”
“Muốn anh gọi điện hỏi không?” Bạch Dạ Kình nhìn thấu tâm tư của cô.
“Có thể sao?” Cô cũng không muốn làm phiền anh: “Nhưng nếu phiền toái thì khỏi.”
Bạch Dạ Kình căn bản không nghe câu sau của cô, trực tiếp dùng điện thoại trên bàn gọi cho Phó Dật Trần.
“Cậu lại bị thương?” Phó Dật Trần nhận được điện thoại riêng của anh, thanh âm từ bên kia truyền đến: “Lại cắm mảnh vụn thủy tinh sao Tổng thống tiên sinh? Ngài phải không chế ưu tư một chút chứ.”
Cắm mảnh vụn thủy tinh? Tất nhiên là chuyện ở Thập An công quán.
Hạ Tinh Thần kéo lòng bàn tay phải anh nhìn. Bạch Dạ Kình nhìn vẻ mặt ôn hòa của cô, khóe môi cong lên, không nghe Phó Dật Trần dài dòng, chỉ hỏi: “Cậu đang đi cùng phụ nữ sao?”
“Sao?” Phó Dật Trần hỏi.
“Phụ nữ có thai.”
“Cậu ở bên ngoài?”
“Người phụ nữ của cậu?” Bạch Dạ Kình hoàn toàn không trả lời anh ta, chỉ tự ý hỏi.
Hạ Tinh Thần giương tai nghe. Phó Dật Trần hỏi: “Thì sao?”
“Thuyền lật.” Bạch Dạ Kình nói: “Vừa rồi Trì Vị Ương thấy cậu ở tiệm đồ dùng trẻ em.”
“…” Phó Dật Trần trầm mặc rất lâu, chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp càng ngày càng nặng. Cuối cùng, anh ta không nói gì, cúp điện thoại.
Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Tinh Thần.
Nghe thanh âm tút tút tút kia, cô cau mày, tâm tình ảm đạm. Cô vốn cho là có thể Vị Ương chỉ hiểu lầm bác sĩ Phó, hỏi rõ là được, nhưng trong cú điện thoại này, Phó Dật Trần từ đầu đến cuối không hề phản bác một câu.
Nhớ đến dáng vẻ khó chịu kia của Vị Ương, không khỏi thở dài. Bạch Dạ Kình biết trong lòng cô không dễ chịu, anh tắt điện thoại, hai cánh tay ôm chặt cô, nói với cô: “Chuyện hai người họ, tạm thời để qua một bên, nói chuyện của chúng ta đi.”
“Hai chúng ta có chuyện gì?” Hạ Tinh Thần từ trong ngực anh ngẩng đầu.
“Để trống giờ ăn tối.”
“Chúng ta cùng ăn cơm sao?”
“Ừ, sau khi tan việc, chờ anh ở chỗ xuống xe sáng nay.”
Hạ Tinh Thần gật đầu, chỉ cảm thấy loại cảm giác đi làm cùng anh, tan việc cùng anh rất vi diệu. Trước kia chưa từng nghĩ đến.
Cô cũng không hỏi nhiều, tối nay anh có sắp xếp. Nhưng ăn tối xong, cô phải về cùng Vị Ương, sợ cô ta ở nhà một mình sẽ khó chịu trong lòng.
“Vậy bây giờ em đi xuống.” Cô chỉ tay ra cửa. Đã nói xong việc chính, không còn lý do ở phòng làm việc của anh. Ở đây là chỗ làm việc.
Bạch Dạ Kình không buông tay, nâng cằm cô, cúi đầu muốn hôn cô. Cô cười cười, ngón tay đặt trên môi anh, ngừng động tác của anh, trêu chọc nhìn anh: “Tổng thống tiên sinh, ngài quên thông báo hai ngày trước ngài ra sao?”
Anh biết cô nói đúng, không cho phép nói yêu đương trong chỗ làm việc.
Không dừng lại, kéo tay cô vòng qua cổ anh. Hôn lên môi cô, nhưng anh biết đây là nơi nào, phải khắc chế, nếm chút vị đã hài lòng, thở hồng hộc thả môi cô ra.
Cô bị hôn đến ý loạn tình mê, bộ dáng kia rất động lòng người. Ngón cái Bạch Dạ Kình nhẹ nhàng vuốt trên môi cô, ánh mắt nhìn môi cô một hồi, mới nâng lên, mắt đối mắt: “Có phải anh nên điều em về Bộ ngoại giao không?”
Hạ Tinh Thần hoàn hồn: “Không giữ em lại?”
Cô có chút ảo não: “Nghiệp vụ của em kém như vậy sao?”
Nếu bên này không giữ cô, điều cô về Bộ ngoại giao, trên căn bản, không gian phát triển sau này của cô là số 0 rồi.
“Yêu đương và công việc, em chọn cái nào?” Tay anh sờ đuôi tóc cô. Bây giờ anh hối hận, lúc ấy anh không nên ra quy định kia.
“Đương nhiên là công việc.” Hạ Tinh Thần không có chút do dự trả lời. Bạch Dạ Kình mất hứng, trợn mắt nhìn cô, cô cười híp mắt: “Yêu có thể lén lút, công việc không được.”
Vẻ mặt anh liền hòa hoãn hơn nhiều, nhưng vẫn là thái độ công chính liêm minh: “Không muốn bị điều về thì làm việc cho giỏi. Còn nữa…”
Bàn tay của anh đặt lên đùi cô, trong lòng Hạ Tinh Thần cả kinh, nghe anh nói: “Sau này đi làm, không được phép mặc như vậy.”
“Như vậy thế nào?” Hạ Tinh Thần từ đầu đến cuối không biết. Sáng sớm, anh bắt bẻ hôm nay cô mặc váy. Nhưng hôm nay rõ ràng có không ít người khen cô mặc váy đẹp mắt.
Anh nhíu mày, nhìn cô, hồi lâu, mới bực bội nói hai chữ: “Quá ngắn.”
Hạ Tinh Thần không nhịn được cười ra tiếng. Sắc mặt anh liền khó coi, như có chút ảo não cô dám cười anh, bàn tay trên đùi cô bỗng nhiên muốn trừng phạt, đi sâu vào dò xét. Cô giật mình, không dám cười nữa, đỏ mặt vội vàng đẩy tay anh ra.
Vào giờ khắc này, cửa phòng làm việc bị gõ. Hạ Tinh Thần kinh hoảng trừng anh, gấp gáp. Bạch Dạ Kình ngược lại không chút vội vã, tức cười nhìn cô, rút tay ra, ôm ngang hông cô, cất giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Tổng thống tiên sinh, Lan tiểu thư đến.”
Lan tiểu thư?
Lan Diệp sao?
Trong lòng Hạ Tinh Thần do dự, từ trên đùi anh đứng lên.
“Các người nói đi, tôi ra ngoài trước.”
Bạch Dạ Kình kéo tay cô: “Đừng vội đi. Điện thoại em, đưa anh.”
Hạ Tinh Thần không biết anh muốn làm gì, ngoan ngoãn đưa điên thoại cho anh. Anh mở tin nhắn trong điện thoại cô, cất giọng: “Cho cô ấy vào.”
Hôm nay, Lan Diệp ăn mặc rất tỉ mỉ.
Quần màu xanh đậm, áo choàng dài màu xám, đơn giản lại có khí chất.
Thật ra cô ta cảm nhận được Bạch Dạ Kình không có hứng thú với cô ta. Từ ngày đó đáp ứng ăn tối cùng cô ta, sau đó cô ta hẹn thế nào đi nữa anh cũng không đến. Sau đó gặp mặt là ở Thập An công quán. Nhưng, hết lần này đến lần khác đến Thập An công quán, lại có Hạ Tinh Thần đến, bữa cơm kia còn ăn chưa tận hứng.
Đừng nói đến bồi dưỡng tình cảm.
Cho nên, lần này nghe điện thoại phòng thư ký Tổng thống gọi đến hẹn cô ta, cô ta đương nhiên cực kỳ vui vẻ.
Nhưng, trong chớp mắt mở cửa phòng làm việc ra, nụ cười trên mặt cô ta nhất thời cứng đờ.
Hạ Tinh Thần bên cạnh anh quả thật khiến cô ta không cười nổi. Hơn nữa, Hạ Tinh Thần đang đứng bên kia bàn làm việc, ngay bên cạnh anh. Đây là một loại vinh dự, không phải ai cũng có thể đứng ở đó. Không nói đến cô ta, ngay cả Lãnh Phi đi theo anh nhiều năm cũng không có tư cách đứng đó.