Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Tại sao lại là cô?” Lan Diệp nhíu mày, dồn chú ý về phía Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần nhếch nhếch môi, vẻ mặt lãnh đạm: “Đúng lúc.”
Không để ý địch ý Lan Điệp đối với mình. Tóm lại bên người anh có rất nhiều hoa đào nở.
Lan Diệp cũng không thích sự đúng lúc này của Hạ Tinh Thần, sắc mặt cô ta khó coi hơn nhiều.
“Ngồi đi.” Bạch Dạ Kình tùy ý chỉ cái ghế đối diện. Dưới bàn làm việc, anh nắm tay cô. Hạ Tinh Thần hơi giãy giụa, không rút ra được, ngược lại bị anh nắm chặt. Cô không hiểu rõ rốt cuộc anh muốn làm gì.
“Bạch Dạ Kình, anh hẹn em là có việc gì thế?” Lan Diệp tận lực xem nhẹ sự tồn tại của Hạ Tinh Thần bên cạnh, nở nụ cười đặt túi xách tinh xảo qua một bên, hai tay giao nhau đặt lên bàn làm việc: “Nơi này có người ngoài, thảo luận rất bất tiện, sao anh không hẹn em ở chỗ cũ lần trước hai chúng ta gặp mặt.”
Cô ta cố ý nói làm cho lời nói trông mập mờ.
Hạ Tinh Thần ở một bên không lên tiếng, chỉ nhìn anh, bàn tay dưới bàn bấm tay anh.
Dưới bàn, anh nhẹ nhàng nắm tay cô. Lúc ngẩng đầu nhìn Lan Diệp, sắc mặt lạnh lùng, dáng vẻ cự tuyệt người khác ngàn dặm: “Không cần, dù sao sau này cơ hội tôi và Lan Diệp tiểu thư gặp mặt sẽ ít lại càng ít.”
Lúc này Bạch Dạ Kình mới buông tay Hạ Tinh Thần.
Cầm điện thoại cô, đẩy đến trước mặt Lan Diệp: “Người cô tìm, kỹ thuật chụp hình không tệ.”
Lan Diệp nhìn những tấm hình kia. Cô ta không cần trốn tránh, không có ý che giấu. Lúc đầu gửi những tấm hình này cho Hạ Tinh Thần, cô ta đã nghĩ đến có một ngày anh đương nhiên có thể tra ra.
“Thà nói kỹ thuật chụp hình không tệ, không bằng nói là người mẫu rất đẹp, rất xứng đôi.” Lan Diệp đặt điện thoại xuống, thản nhiên nói: “Bạch Dạ Kình, những tấm hình này đúng là em cho người chụp, nhưng em có làm giả hay không? Mỗi một tấm hình này đều là chân chân thật thật, không phải sao?”
“Những hình này có tính lừa dối quá mạnh, tôi sợ cô lừa người khác, rồi lừa ngay cả mình.” Bạch Dạ Kình hí mắt, lãnh đạm liếc cô ta.
Trên mặt không có tâm tình chập chờn gì, lời nói cũng lạnh nhạt không có nhiệt đội: “Lan Diệp, 10 năm trước, tôi rõ ràng đã cự tuyệt cô, nếu cô nghe không hiểu, vậy 10 năm sau, tôi sẽ nói với cô một lần nữa, đừng lãng phí thời gian trên người tôi, cô xuất hiện trước mặt tôi càng nhiều lần, tôi càng chán ghét.”
Lan Diệp đổi sắc, bàn tay trên bàn siết chặt, ẩn nhẫn ưu tư. Cô ta có kiêu ngạo của mình, chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy. Huống chi bị sỉ nhục ngay trước tình địch của mình.
“10 năm trước anh sỉ nhục em không đủ, 10 năm sau anh còn vô tình sỉ nhục em?”
Môi mỏng anh khẽ nhếch, lời nói ra càng lãnh khốc vô tình: “Tự rước lấy.”
Sắc mặt Lan Diệp trắng bệch, ngón tay căng thẳng như muốn gãy. Cô ta đứng dậy, giơ tay chỉ Hạ Tinh Thần đứng một bên, hai mắt ửng đỏ: “Anh chán ghét em cũng là vì cô ta?”
Bạch Dạ Kình thản nhiên tự đắc ngồi đó, không lên tiếng, từ chối cho ý kiến. Hạ Tinh Thần cảm thấy ngón tay kia của Lan Diệp có thể so với súng. Lạnh lẽo sắc bén hận không thể bắn vô số vết thủng trên người cô.
“Nhưng cô ta là phụ nữ của Dư Trạch Nam.” Mỗi một chữ Lan Diệp đều cắn răng nghiến lợi.
“Vậy thì sao, không phải bây giờ là người phụ nữ của tôi sao?” Bạch Dạ Kình đứng dậy, cánh tay dài vươn ra trực tiếp kéo Hạ Tinh Thần vào trong ngực. Tay ngang hông cô siết chặt, ánh mắt nhìn cô thâm sâu nguy hiểm, là dáng vẻ cảnh cáo.
Hạ Tinh Thần 囧. Người này, đến bây giờ vẫn để ý.
Một màn này trong mắt Lan Diệp là một chuyện khác. Cô ta chỉ cảm thấy đây rõ ràng là đang ân ái trước mặt cô ta.
“Vậy cho dù cô ta có con, anh cũng không ngại? Hơn nữa cô ta sinh con cho Dư Trạch Nam, Dạ Kình, phụ nữ có thai trước khi lập gia đình thì có chỗ nào tốt?”
Bạch Dạ Kình không trả lời Lan Diệp, mà ánh mắt sâu kín nhìn Hạ Tinh Thần, cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh, cô có thể thấy tia sáng nguy hiểm chợt lóe lên trong mắt anh. Tuy anh không nói gì, nhưng Hạ Tinh Thần biết anh để ý câu cuối cùng của Lan Diệp.
Thật ra hiện tại, giá trị tổn thương của những lời đó đối với cô đã thành số 0 rồi. Cô lắc đầu, không tiếng động bày tỏ không thèm để ý.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình ấm áp hơn, anh đưa tay ấn điện thoại nội bộ: “Đưa Lan tiểu thư xuống lầu.”
Lan Diệp một bụng tức giận đi xuống lầu, nếu là 10 năm trước, vào lúc này cô ta liền khóc. Nhất là câu ‘tự rước lấy’ kia của Bạch Dạ Kình, giống như một bàn tay nóng hừng hực tát vào mặt cô ta vậy.
Cô ta ra ngoài, gió lạnh thổi qua, thổi hốc mắt cô ta đỏ bừng. Tức giận lấy điện thoại gọi cho ba – Lan Chiến. Lan Chiến vừa nghe, lại gọi cho lão phu nhân tố cáo.
Lão phu nhân vừa nghe Hạ Tinh Thần chẳng những ở cùng con trai, còn chạy đến phòng làm việc, lại giận tím mặt. Ấn tượng với Hạ Tinh Thần càng giảm.
Kẻ gây họa!
Gây họa điển hình!
Cho dù thích đi nữa cũng không thể mang phụ nữ đến nơi làm việc, Hạ Tinh Thần cô cũng không hiểu chuyện, không nhìn xem đó là nơi nào.
Lão phu nhân ở nhà một mình, càng nghĩ càng đau lòng ôm đầu. Gọi điện thoại cho lão gia và con gái Túc Diệp, cho bọn họ tối nay về nhà, ba người giáp công, dù sao cũng phải đổ nước bẩn trong đầu người nào đó ra.
Bên này, Lan Diệp vừa đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Hạ Tinh Thần và Bạch Dạ Kình.
Mặc dù bị náo loạn một trận, nhưng nói thật.
Tâm tình không hề tệ chút nào.
Hạ Tinh Thần ôm eo anh, chăm chú nhìn anh: “Vậy bây giờ em đi xuống?”
Dù sao đây cũng là phòng làm việc của Tổng thống, rất nhiều ánh mắt, cô luôn ở bên trong, dĩ nhiên không thích hợp.
Bạch Dạ Kình gật đầu, tự mình đưa cô đến cửa: “Tối gặp.”
“Ừ.” Hạ Tinh Thần gật đầu, lúc này mới sửa sang quần áo, mở cửa đi ra ngoài.
Nhớ đến những lời vừa rồi anh nói với Lan Diệp, trong lòng ngọt ngào. Mặc dù khoảng cách với anh vẫn xa xôi, nhưng bây giờ, có cảm giác hình như được kéo gần lại.
Một mình cô đi qua hành lang dài, bên ngoài, mưa đã dần tạnh, ánh mặt trời mùa đông chiếu đến, trong lòng cô sáng tỏ rất nhiều chuyện. Nhưng một giây sau, nhớ đến Trì Vị Ương và bác sĩ Phó, trong lòng không khỏi lo lắng thêm mấy phần.
Buổi chiều.
Hạ Tinh Thần bỏ thời gian nhắn tin cho Trì Vị Ương, Trì Vị Ương chỉ nói ‘không sao’, cô cũng không hỏi nhiều nữa. Hỏi nhiều chỉ sợ phiền cô ta. Tan việc, cô chờ tất cả mọi người đều đi mới chậm rãi thu dọn đồ đạc xuống lầu. Ừm, cảm giác lén lút yêu đương, rất dè dặt, nhưng lại có cảm giác ngọt ngào như ăn mật vậy.