Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô đứng ở trong thang máy chờ xuống tầng một, lúc vừa mới bước ra khỏi thang máy, không nghĩ tới thang máy riêng của Tổng thống tiên sinh cũng mở ra, anh và đoàn người Lãnh Phi chậm rãi đi ra từ trong thang máy.
“Tổng thống tiên sinh.” Đồng nghiệp bên cạnh đồng loạt chào hỏi.
Hạ Tinh Thần đứng ngay phía sau cũng cúi người theo. Anh khẽ vuốt cằm, tầm mắt lướt qua trên người cô, dừng lại trong vài giây dừng lại, rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Lần đối mặt này, Hạ Tinh Thần cảm thấy trong lòng thật ấm áp, nhưng cô không dám xuất hiện cùng lúc với anh nhiều, nếu để cho người ngoài nhìn ra, thì sẽ gây phiền toái cho anh.
Đoàn người của Tổng thống đi về phía trước, Hạ Tinh Thần chậm rãi theo sau lưng.
Bên ngoài, ánh hoàng hôn phản chiếu xuống cung điện Bạch Vũ uy nghiêm hào hùng, cả người anh chìm đắm trong ánh hoàng hôn đó, khiến bóng của anh như kéo dài ra. Hạ Tinh Thần cúi đầu nhìn cái bóng dưới đất, trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn không nói ra được.
Thích một người, có lẽ là hương vị như vậy đi, chỉ cần gần anh hơn chút nữa, nhìn anh lâu hơn một cái, hạnh phúc chỉ cần thế thôi, như vậy cũng đủ rồi.
“Tinh Thần, thời tiết đã lạnh rồi, để anh đưa em đi.” Hứa Nham xách túi, chạy nước kiệu đuổi theo cô.
Âm thanh không nặng không nhẹ, người trước mặt ắt phải nghe được. Hạ Tinh Thần vô thức ngẩng đầu lên, không phải nhìn Hứa Nham trước mắt, mà là liếc nhìn người đàn ông đang đi phía trước kia. Oh, không hiểu sao lại có loại cảm giác chột dạ.
Người nào đó đang bị mọi người vây quanh, mặc dù từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại, nhưng mà, Hạ Tinh Thần vẫn nhớ kỹ những lời anh nói buổi trưa hôm nay.
“Không cần đâu, em tự đi về cũng được.”
“Văn phòng cách nhà em xa như vây, anh thấy bây giờ trời càng ngày càng lạnh hơn. Lát nữa là giờ cao điểm, khẳng định sẽ không thể đón xe được, ở bên ngoài chờ lâu như vậy, gió lạnh như vậy sẽ không thoải mái đâu.” Hứa Nham nhìn cô từ trên xuống: “Huống chi em còn mặc ít như thế.”
Hạ Tinh Thần quàng khăn chặt hơn, lắc đầu lần nữa: “Thật sự không cần mà, em không sợ lạnh.”
Cô cứ khăng khăng như vậy, Hứa Nham nhìn ra được là cô đang cố hết sức để giữ một khoảng cách nhất định với mình, cuối cùng, cũng không nói gì, chỉ im lặng đi theo cô ra bên ngoài sảnh, rồi sau đó, hai người mỗi người một ngả.
Anh đi lấy xe, cô chạy lon ton ra chỗ cũ.
Những ngày như thế này, mặc dù vẫn còn ánh mặt trời, nhưng mà, ngoài trời lạnh kinh người.
Cách 500m, Hạ Tinh Thần chạy thẳng đến, tâm tình nhảy nhót. Hạ Tinh Thần cảm thấy mình giống như thiếu nữ mới biết yêu vậy, rõ ràng là vừa mới gặp anh lúc nãy ở trong phòng làm việc, nhưng mà, bây giờ lại cảm thấy không chờ được muốn nhanh nhanh nhìn thấy anh.
Trước kia lúc đi học, khi yêu đương với Hứa Nham, cô cũng không có cảm giác như vậy. Khi đó, ở chung với anh ta chỉ cảm thấy rất thoải mái, có cảm giác như nước chảy thành sông.
Cô cho là đó chính là yêu, nhưng mà, bây giờ khi cùng chung một chỗ với anh, cô mới biết, yêu là phải rung động và có trông đợi.
Sau khi lên xe của anh, chiếc mũi xinh xắn của cô đã trở nên đỏ ửng. Tháo găng tay xuống, đầu ngón tay cũng đã lạnh cóng.
Bạch Dạ Kình cau mày, cởi áo choàng dài của mình ra đắp lên trên đôi chân đang cóng lạnh của cô, đưa tay ra, nắm chặt tay của cô, đưa đến bên miệng để hà hơi truyền hơi ấm. Bàn tay của anh rất lớn, chỉ nhẹ nhàng nắm chặt cũng có thể nắm chọn hai tay của cô.
Hạ Tinh Thần cười với anh, nhìn vào trong mắt của anh. Chuyện Hứa Nham vừa nãy, chắc anh sẽ không để ý đâu, cô chỉ mới nói với anh ta có hai câu, lại ở khoảng cách như vậy, nên có lẽ là thích hợp thôi.
“Thích màu gì?” Bạch Dạ Kình đột ngột hỏi, ánh mắt rơi vào trên chóp mũi hồng hồng của cô, dáng vẻ của anh có vẻ như không để ý đến Hứa Nham, ngược lại còn giơ tay lên sờ vào chóp mũi của cô.
Hạ Tinh Thần cảm thấy không còn lạnh như trước nữa, bỏ tay anh xuống, nắm chặt trong tay mình: “Tại sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Thuận miệng hỏi mà thôi.” Ngữ khí của Bạch Dạ Kình nhàn nhạt tựa như đang nói chuyện phiếm vậy, anh hơi nghiêng người, nhìn vào cô: “ Bạn trai bạn gái, dù sao cũng phải hiểu về nhau mà.”
Bạn trai bạn gái.
Đúng vậy, như bọn họ bây giờ, thì cũng coi như là đang nói chuyện yêu đương.
Năm năm trước, lúc mang thai Đại Bạch, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện, có một ngày cô có thể sống hòa bình cùng cha của đứa bé, chứ đừng nói gì tới chuyện yêu thương.
Trước kia, trong đầu cô chỉ luẩn quẩn với hình ảnh, cùng anh ra tòa án, hoặc là cướp con đến nỗi ngươi chết ta sống.
“Nghĩ gì vậy, vẫn chưa trả lời anh mà.”
Bạch Dạ Kình nhéo vào đầu ngón tay mềm mại của cô. Bây giờ tay của cô đã ấm hơn rất nhiều rồi. Mi tâm của anh cũng giãn ra.
“Màu xanh da trời.” Cô hoàn hồn, trả lời.
“Tại sao lại thích màu xanh da trời?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ: “Giống như biển khơi.”
“Thích biển? “
Cô gật đầu: “Nằm ở bờ biển, lúc nhìn bầu trời xanh thẳm nối thành một đường với biển khơi, thì tất cả những cảm giác phiền não đều có thể biến mất hết. Tự do tự tại, giống như là đang bay ở trong gió vậy. Đúng rồi, trước kia Đại Bạch cũng rất thích biển. Thằng bé chỉ thích nghịch nước thôi. Lần trước, lúc em đưa con đi biển, con mới chỉ 3 tuổi. Nhưng mà…”
Nói đến đây, cô hơi dừng lại, sắc mặt hơi đổi.
“Thế nào?” Anh hỏi.
Lúc này cô mới chậm rãi mở miệng lần nữa: “Một lần kia, em và Vị Ương chỉ mới lơ là mấy giây, con đã bị sặc nước, thiếu chút nữa là mất mạng.”
Bây giờ nhắc tới chuyện này, Hạ Tinh Thần vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Bạch Dạ Kình nhíu mày lại: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, mặc dù Đại Bạch được người ta cứu lên bờ, nhưng bởi vì sặc không ít nước, nên thằng bé đã bị ngất, nhanh chóng được đưa tới bệnh viện. Phải mất một hồi lâu con mới tỉnh lại được. Cho nên, bây giờ thằng bé không dám vào đụng nước nữa, em cũng có bóng ma trong lòng, nên lâu rồi không dám mang con đi biển.”
Những kinh nghiệm này thật sự để lại bóng ma lớn trong lòng cô. Sau khi Bạch Dạ Kình nghe cô nói chuyện này, thì cảm xúc trong lòng cũng trở nên hỗn loạn.
Càng ngày càng biết rõ, cô nuôi con một mình gian khổ như thế nào. Cũng hiểu rõ hơn, nếu như không có cô, có lẽ bây giờ anh không thể nhìn thấy con trai.
“Đáng lẽ anh nên xuất hiện sớm hơn.” Bạch Dạ Kình trầm giọng nói, trường bàn tay của anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô.”Mấy năm trước, tình hình khá là nghiêm trong, bởi vì đấu tranh không ít, mà Bạch gia chúng anh rất khó để đặt chân. Cho nên lúc đó anh không muốn đi quấy rầy các em. Nếu như bất ngờ xuất hiện, thì ngược lại sẽ chỉ mang thêm phiền toái cho em và con.”
Anh nói chuyện mấy năm kia, chỉ như gió thoảng qua, nhưng mà, trong lòng Hạ Tinh Thần cũng mơ hồ hiểu tõ, phong vân biến chuyển thì không thể tránh khỏi những nguy hiểm trùng trùng. Chỉ là, chuyện tranh đấu nội bộ, người ngoài thường ít có thông tin chi tiết.
“Anh có thể xuất hiện, thì Đại Bạch đã rất hạnh phúc rồi, con không trách anh xuất hiện quá muộn đâu.” Hạ Tinh Thần dừng lại, tầm mắt chuyển từ đôi tay đang quấn quýt kia, lên đôi mắt thâm trầm của anh, rồi cô mới nói: “Con thật sự rất yêu anh, sau này nếu như có thể, hy vọng anh vĩnh viễn đừng bỏ lỡ những năm tháng sau này của con nữa.”
Bạch Dạ Kình nắm chặt tay cô, môi khẽ cong lên, áp gương mặt đẹp trai lại gần cô: “Nếu như có em, thì tất nhiên là sẽ không bỏ lỡ thằng bé, cho nên, nếu em thật sự hy vọng như vậy, thì phải ngoan ngoãn như bây giờ, biết điều ở bên cạnh anh. Biết chưa?”
Cách gần như vậy, anh ép giọng rất thấp, toàn bộ khí tức đều phả ở trên mặt cô.
&