Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 30: Chương 30: Chương 30: Giữ khoảng cách an toàn




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lời của Phó Dật Trần nói không sai, yêu Bạch Dạ Kình thật sự là một việc rất đơn giản. Cho nên, nếu mình vẫn cứ mập mờ với anh như vậy, có thể sẽ thật sự bị thất thủ trong việc kiềm chế tình cảm.

Hạ Tinh Thần thực ra là một người rất nhát gan, chuyện thiêu thân xông vào lửa, cô không thể làm được.

Vì vậy, sau ngày hôm đó, cô cũng cố gắng duy trì khoảng cách an toàn với tổng thống Bạch.

Giống như dùng nụ hôn để chuyển dời sự đau đớn, sau đó cũng không có xảy ra nữa.

May mà, sau khi Bạch Dạ Kình bớt bệnh, thì rất bận. Cho dù là nằm ở trên giường, nhưng mỗi ngày Lãnh Phi đều đến đúng giờ để báo cáo tin hình.

Liên tục bốn ngày anh cũng không xuất hiện trong tin tức, cũng không xuất hiện trước công chúng, đã dẫn đến sự nghi ngờ cho cả trong và ngoài nước, nên không thể không cùng Lãnh Phi bàn bạc về đối sách có thể thực hiện được.

Ngày thứ năm, Lãnh Phi đưa một nhóm người đến, Hạ Tinh Thần đi vào phòng bếp nấu nước cho anh uống thuốc.

Lúc đang bận rộn, đột nhiên điện thoại vang lên. Hai chữ “Trạch Nam” đang chớp tắt trên màn hình điện thoại. Tim của cô đập loạn nhịp trong chốc lát, đợi khi bình tĩnh lại, mới nhớ hóa ra chính là đối tượng xem mắt mình đã gặp được một lần.

Sau lần đó hai người cũng không có liên lạc với nhau, vốn cô còn nghĩ rằng chắc hẳn cũng không có đoạn kết rồi.

“Alo, xin chào!”

“Em đang ở Bộ Ngoại giao sao? Tôi đang đứng ở cửa văn phòng làm việc của em, tôi đưa em đi ăn cơm.” Giọng của Dư Trạch Nam từ điện thoại truyền đến, vẫn là dáng vẻ quen thuộc như trước, cho dù hai người mới chỉ gặp mặt một lần.

Không nhắc thì vẫn tốt, nhắc đến việc này, trong lòng của Hạ Tinh Thần cũng cảm thấy ngượng: “Tôi không tham gia thi sát hạch, bị đánh rớt rồi.”

“Không phải em chuẩn bị rất nghiêm túc sao, sao lại không sát hạch?”

“Chuyện nói rất dài.” Giọng của Hạ Tinh Thần cũng giảm xuống, sau đó lại phục hồi tinh thần lại: “Nhưng cũng không sao, bây giờ tôi đã gửi lý lịch, bắt đầu tìm công việc khác.”

“Em có thực lực, chờ đi, nhất định Bộ Ngoại giao sẽ mời em trở lại một lần nữa.”

“Anh cũng đừng dỗ cho tôi vui nữa!” Hạ Tinh Thần hoàn toàn không quan tâm.

Ở bên kia, Dư Trạch Nam cười lên: “Không phải tâm trạng của em không được tốt sao, dỗ em để em vui lên một chút thôi. Nhưng, dỗ qua điện thoại cũng không có thành ý. Em ở đâu, tôi đến đón em. Đưa em đi ăn món ngon, cải thiện tâm trạng.”

“Lại là chiếc Aston Martin?”

“Nếu em không thích chiếc xe này cũng được, tôi đổi chiếc khác.”

“Không phải không thích. Chỉ là gần đây hơi bận, chắc chắn hôm nay không thể đi ra ngoài được.” Cô cũng không ghét ở chung một chỗ với anh, chỉ là, nhiệm vụ quan trọng nhất ở hiện tại của cô không phải là giải quyết chuyện hôn nhân đại sự của bản thân.

“Vậy...ngày mai?”

“Sợ rằng ngày mai cũng không được, ít nhất phải mười ngày sau.”

“Được, vậy mười ngày sau. Quyết định thế đi!” Dư Trạch Nam lập tức trả lời.

Hạ Tinh Thần nghĩ, mười ngày sau mặc dù Bạch Dạ Kình chưa khỏi hoàn toàn nhưng chắc chắn đã có thể xuống giường, cô đi ra ngoài một lát hẳn là cũng không có vấn đề gì.

“Được. Vậy quyết định mười ngày sau...hey, sao anh lại ra khỏi phòng?” Hạ Tinh Thần còn chưa dứt lời, vừa quay đầu, đã nhìn thấy người nào đó lại xuất hiện trong phòng khách.

Cô vô cùng hoảng sợ.

“Sao?”

Đầu bên kia, Dư Trạch Nam ngơ ngác.

“Không có gì cả. Xin lỗi, bên đây tôi có việc, không thể nói chuyện với anh nữa. Mười ngày sau gặp lại.” Hạ Tinh Thần nói xong, vội vàng tắt điện thoại.

Mỗi bước của Bạch Dạ Kình đều rất khó khăn. Mỗi một cử động, đều khiến cho dây thần toàn thân đều đau đớn. Bước đi cũng không vững, từ trong phòng đi đến phòng khách, cự ly ngắn, trên trán đã đầy mồ hôi.

Hạ Tinh Thần sợ anh ngã, không dám sơ suất, vội vàng chạy đến.

Trong lòng lo lắng, khi vào phòng khách, một bên eo bị va vào lưng ghế sô pha, bị va cũng không nhẹ.

Cô đau đến mức kêu phải lên, cau mày, xoa xoa. Bước chân cũng không dám chậm lại.

Đi đến, đỡ lấy anh, không kiềm được mà lầm bầm: “Sao anh lại ra đây? bác sĩ Phó bảo anh ở nằm trên giường nghỉ ngơi.”

“Ngày mai tôi phải xuất hiện trước mặt của công chúng, tôi cần quen với cơn đau này.”

“Ngày mai phải xuất hiện trước giới truyền thông?”

“Ừ!”

Hạ Tinh Thần cau mày: “Nhưng cơ thể của anh bây giờ, kiên trì sẽ không được, nếu kiên trì quá lâu, nhất định sẽ không chịu được. Huống chi, bây giờ anh còn rất nhiều vết thương vẫn chưa lành, bên ngoài nhiều người như vậy, thời tiết cũng không được tốt, lỡ như bị nhiễm...”

Cô càng nói càng lo lắng.

Bạch Dạ Kình chăm chú nhìn cô, sự lo lắng trên gương mặt của cô làm cho anh đột nhiên cảm thấy thương tích này cũng không phải là quá đau đớn nữa.

Đôi môi nhếch lên, hạ thấp giọng hỏi: “Eo sao rồi?”

“Sao?” anh hỏi đột ngột, khiến cho Hạ Tinh Thần không hiểu, eo làm sao?

Bạch Dạ Kình nhìn cô, sau đó, đột nhiên đưa cánh tay không bị thương ra sau lưng cô. Dùng sức, kéo cả người cô về phía trước, suýt chút nữa đã đụng vào ngực anh.

“Ôi...” Hạ Tinh Thần kêu lên, toàn thân cứng đờ, cố gắng hết sức giữ vững khoảng cách một nắm tay với anh: “Anh...làm gì vậy?”

Trên ngực anh đều là vết thương, cô sợ đụng đau anh, chỉ có thể đưa hay tay chống lên vai anh.

Nhưng, người đàn ông này lại giống như hoàn toàn quên mất những vết thương của mình.

Đặt bàn tay lên eo cô, di chuyển sang bên cạnh, nhấn chính xác vào vị trí vừa mới bị va phải của cô.

“Đau...”

Hạ Tinh Thần cau đôi mày xinh đẹp.

“Ngốc!” Bạch Dạ Kình cúi mắt nhìn cô, khẽ trách một tiếng, vị trí bị đau của cô dưới lòng bàn tay, xoa từng chút từng chút, xoa một cách vô cùng kiên nhẫn.

Cô sững sờ.

Khi nhận thức được anh đang làm gì, trong lòng lại có chút ấm áp và có chút....tình cảm không thể nói thành lời...

Lòng bàn tay của anh, rất ấm áp. Nhiệt độ, cách lớp quần áo, từ bàn tay của anh chuyền đến da thịt của cô, xông vào nơi sâu nhất của bắp thịt, cô chỉ cảm thấy cơn đau vừa rồi đã lập tức tan biến không còn một chút gì nữa.

Chỉ còn lại...

Chỉ còn lại nhịp tim đang đập hỗn loạn của cô, và... sự nóng ran khiến cô lo lắng không yên về việc cảm thấy khó khăn trong chuyện kiềm chế tình cảm...

Mấy ngày nay, cô đã rất cố gắng muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng trước mắt...

Khoảng cách của hai người lại vô cùng gần, gần đến mức, ngũ quan anh tuấn của anh cũng có thể nhìn được vô cùng rõ ràng. Nhìn xuống chút nữa, chính là yết hầu và xương quai xanh đầy quyến rũ của anh...

Cô cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.

Người đàn ông này, đời trước chắc chắn là yêu tinh, mỗi một nơi, đều hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ...

“Cái đó...đã không sao rồi, không đau nữa...” Cuối cùng Hạ Tinh Thần cũng tìm được giọng của chính mình.

Một câu đơn giản, lại dứt quãng vài lần.

Bàn tay của Bạch Dạ Kình cũng không dừng lại, chỉ cúi mắt nhìn cô, hỏi: “Công việc của cô xảy ra chuyện gì?”

“Hả?” dựa vào anh gần như vậy, đầu óc của cô bây giờ cũng bị rối loạn rồi.

“Vừa rồi nghe cô nói trong điện thoại là Bộ Ngoại giao đã đánh rớt cô rồi?”

“À, uhm!” đầu óc của Hạ Tinh Thần cũng đã tỉnh táo lại một chút: “Ngày anh bị thương, cũng chính là ngày tôi tham gia sát hạch. Khi Lãnh Phi cho người đón tôi, tôi vẫn chưa kịp làm sát hạch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.