Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 31: Chương 31: Chương 31: Không có suy nghĩ không an phận.




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Tại sao không nói ra sớm?”

“Dù sao, đã muốn tìm một công việc khác, cho nên, cũng không có gì hay để nói cả.” Hạ Tinh Thần nói, nói hết sức ung dung, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút sa sút.

Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô, vốn dĩ còn nghĩ cô có chuyện gì muốn nói, nhưng, cô lại im lặng.

Anh hỏi: “Không có lời gì muốn nói với tôi sao?”

“Sao?” Hạ Tinh Thần hơi ngẩng đầu lên, đúng lúc anh cúi đầu xuống, môi của hai người suýt chút nữa đã chạm vào nhau.

Hô hấp của cô dồn dập, mặt đỏ lên, mới nói lí nhí: “Vậy...cảm ơn, eo của tôi đã hết đau rồi.”

Nói xong, luống cuống lùi về sau, giữ khoảng cách với anh.

Rất lâu, lông mi vẫn run rất dữ dội.

Hạ Tinh Thần, đã từng cảnh cáo bản thân phải lý trí! Sao vừa tới gần anh, thì tất cả đều trở nên không thoải mái nữa rồi?

Cô đang âm thầm nhắc nhở chính mình.

Bạch Dạ Kình không biết trong lòng của cô bây giờ lại hỗn loạn như vậy.

Chỉ liếc mắt nhìn cô, vịn vào tay vịn của ghế sô pha ngồi xuống, mới nói: “Cô có thể lên tiếng yêu cầu tôi cho cô một công việc ở Bộ Ngoại giao. Cô biết rõ, đối với tôi, việc này rất đơn giản.”

Hạ Tinh Thần nghĩ, làm sao cô có thể không biết tự lượng sức mình như thế?

Cô là ai, dựa vào đâu cho rằng mình có năng lực khiến cho tổng thống của một nước vì một chuyện bé như hạt mè mà bởi tình riêng làm chuyện bất hợp pháp?

“Tôi không quen thiếu nợ tình nghĩa của người khác. Hơn nữa, tôi đã chuẩn bị tìm công việc mới rồi.”

Người khác?

Bạch Dạ Kình vô cùng khó chịu với hai từ này, liếc mắt nhìn cô, so với vừa rồi, con ngươi cũng lạnh lùng hơn, lại nói: “Cô hết lòng hết dạ chăm sóc cho tôi, thì yêu cầu như vậy với tôi, cũng không tính là quá đáng. Huống chi, cô không tham gia sát hạch cũng bởi vì tôi.”

Hạ Tinh Thần vẫn lắc đầu.

Nhìn anh, cân nhắc một hồi lâu, rốt cuộc vẫn nói: “Thực ra, sở dĩ tôi dốc hết sức chăm sóc cho tổng thống, là bởi vì...anh là vị tổng thổng được dân chúng chào đón nhất nước S của chúng ta, cho nên, anh cũng không nên quá bận tâm.”

Bạch Dạ Kình nhìn cô, nghiêm túc dò xét nét mặt của cô, ánh mắt thâm sâu: “Chỉ như thế?”

“Đương nhiên vẫn còn bởi vì anh là ba của Đại Bạch, nếu anh có chuyện gì, thằng bé sẽ rất buồn. Tôi... không muốn thằng bé buồn.” nói đến đây, cô hơi xoay mặt đi nơi khác, chưa từng muốn nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô nói cho anh nghe lí do này, nhưng, cũng là nói cho chính mình nghe.

Không sai, sở dĩ mình căng thẳng như vậy với anh, chăm sóc chu đáo cho anh như thế, nhất định là vì hai lí do này!

Trừ điều này ra, cũng không thể nào có những tình cảm khác!

Cô không ngừng thuyết phục bản thân.

Cũng không ngừng thuyết phục lý trí của chính mình.

“Nói xong rồi?” giọng của anh rất u ám, hai mắt đó, giống như phải nhìn thấu được cô: “Thật sự chỉ có những lí do này?”

Trong lòng của Hạ Tinh Thần thầm run.

Anh truy hỏi như thế, rốt cuộc là muốn nghe đáp án thế nào đây?

Hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, ngẩng đầu lên, nở nụ cười xinh đẹp nhìn anh: “Uhm, nếu không thì còn có lí do gì nữa sao? Nhưng, thưa ngài tổng thống, hẳn là anh không cho rằng...tôi đối với anh...”

Cô nói đến đây, cũng dừng lại.

Bạch Dạ Kình lại tiếp tục hỏi: “Đối với tôi thế nào?”

“...” Hạ Tinh Thần nhìn anh, có chút chật vật mà đáp lại: “Tôi đối với anh...thực ra cũng không có...suy nghĩ khác. Hi vọng anh anh sẽ không hiểu lầm gì, vậy thì tốt rồi.”

Trên mặt cô, nụ cười lúc này, vô cùng gai mắt.

Sắc mặt của Bạch Dạ Kình cũng trầm xuống, con ngươi lạnh lẽo, nhìn Hạ Tinh Thần hồi lâu.

Sau đó, lại đứng dậy lần nữa, từ trên cao nhìn xuống cô: “Hạ tiểu thư có trái tim tĩnh như nước như thế thì tốt rồi, giảm cho tôi rất nhiều phiền phức.”

Giọng của anh lạnh như băng, mỗi một chữ, đều để lộ ra sự lạnh lẽo và hời hợt.

Trong lòng của Hạ Tinh Thần hơi đau.

Cho nên, cứ như vậy đi...

Nếu mình thật sự thích người đàn ông này, ắt sẽ làm cho anh cảm thấy có gánh nặng.

Bạch Dạ Kình tiếp tục nói: “Nhưng rất may, tôi cũng không thích thiếu nợ ơn nghĩa của người không có liên quan gì, cho nên, chuyện công việc của cô tôi sẽ cố gắng bồi thường vào một chuyện khác. Đợi tôi khỏi bệnh, mấy hôm nay đã làm phiền cô, tôi sẽ bảo Lãnh Phi trả tiền lương cho cô.”

Nói xong, cũng không nhìn tới Hạ Tinh Thần nữa, đi thẳng về thư phòng.

Lúc này, ngay cả bóng lưng cũng vô cùng lạnh lẽo.

Hạ Tinh Thần thở một hơi dài, trong lòng đối với lí do anh đột nhiên thay đổi thái độ, cũng không hiểu rõ. Hoặc có thể nói, là không dám nghĩ nhiều, sợ rằng cuối cùng là tự mình đa tình, sẽ trở thành một chuyện vô cùng buồn cười.

Nhìn thấy bước chân của anh vẫn bất ổn, theo bản năng cô đuổi theo, muốn đỡ anh.

Nhưng, tay còn chưa đỡ được anh, đã bị ánh cố tình tránh đi.

Cô sững sờ, vị trí của trái tim đột nhiên thắt chặt lại, hơi nhói đau.

Môi động động, muốn nói gì đó, nhưng, cuối cùng vẫn muốn nói rồi lại thôi.

Thực ra...

Như vậy cũng tốt thôi!

Như thế mới tốt...

Cô nên tĩnh tâm như nước.

Cô cũng không quan tâm anh nữa, xoay người đi về phía phòng bếp, chỗ eo bị đâm phải, lại đau đớn trở lại.

Cô xoa xoa, cơn đau đó, rất lâu cũng không hề giảm.

.....

Sau đó, giữa hai người bọn họ, dường như cũng có một loại ký kết ngầm, thái độ đối với đối phương cũng hời hợt.

Anh ở trong thư phòng mở cuộc họp video. Hạ Tinh Thần cũng chỉ lặng lẽ đưa nước và thuốc vào, cũng không giống như trước kia, nói nhiều lời quan tâm hoặc lo lắng.

Mà anh...

Cũng không đến quá gần cô. Sự ôn hòa giữa hai trong vài ngày trước, dường như cũng chỉ là ảo giác.

Đêm đó, Hạ Tinh Thần ngồi trên sô pha, cảm thấy trằn trọc khó ngủ.

Hôm sau, Lãnh Phi đến đón anh. Trong tòa Bạch Vũ, rất nhiều người trong giới truyền thông đã chờ ở đó, muốn anh đích thân công bố kết quả điều tra vụ nổ ở quảng trường Bạch Vũ.

Bạch Dạ Kình muốn thay quần áo.

Hạ Tinh Thần ôm quần áo đã khử trùng vào phòng ngủ, anh đã mặt xong quần dài và đứng ở đó, trên người đều là băng gạt.

Lãnh Phi lùi về sau, nói: “Hạ Tinh Thần, phiền cô rồi.”

Hạ Tinh Thần gật đầu, đặt áo sơ mi và áo vest lên giường, lấy áo sơ mi mặc vào cho anh. Anh cao cao tại thượng, liếc mắt nhìn cô, lên tiếng: “Lãnh Phi, cậu đến đây.”

“Tôi?” Lãnh Phi kinh ngạc.

“Không được?” Bạch Dạ Kình không vui mà cau mày lại.

Lãnh Phi vội vàng nói: “Đương nhiên có thể!”

Nhưng, thật sự anh chưa từng giúp đàn ông mặc quần áo bao giờ!

Hạ Tinh Thần im lặng không nói gì lui về phía sau, đưa áo sơ mi cho Lãnh Phi. Kết quả, cả quá trình Lãnh Phi đều vô cùng vụng về, mặc một chiếc áo sơ mi, đã làm cho anh kêu đau vài lần.

Cuối cùng, cả hai người đều đầy mồ hôi, vô cùng nhếch nhác.

“Thưa ngài, chuyện này...thật sự tôi không làm được. Tôi là một người thô kệch, bình thường ngài bảo tôi đi ám sát thì được, còn việc mặc quần áo để tránh vết thương của ngài, tôi thật sự không có kinh nghiệm.”

“Được rồi, cậu lui ra đi.” Bạch Dạ Kình cũng không muốn chịu sự hành hạ của con người thô kệch này nữa. Nhấc nhấc cánh tay, muốn tự mình mặc.

Ngay lúc này, một nửa chiếc áo, đã được một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng bắt lấy.

“Hơi nâng lên một chút là được rồi.” Hạ Tinh Thần cũng không nhìn anh, chỉ cúi đầu, giống như đang rất chuyên tâm giúp anh mặc áo: “Uhm, chính là như thế...tốt, được rồi, để tay xuống đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.