Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Hơi ngẩng lên một chút là được.” Hạ Tinh Thần không nhìn anh, chỉ cúi đầu như cực kì chuyên tâm mặc quần áo giúp anh: “Ừ, cứ thế… được rồi, có thể để tay xuống.”
Ăn mặc chỉnh tề, cô lại kiên nhẫn cái từng khuy áo cho anh. Từng khuy áo khảm kim cương sáng bóng chiếu vào mắt cô.
Cô cầm cà vạt kiễng chân thắt giúp anh.
Động tác của cô hết sức lưu loát, bộ dạng như rất điêu luyện vậy.
Lần thứ tư ánh mắt của Bạch Dạ Kình nhìn vào ngón tay thuần thục của cô, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Thường xuyên làm sao?”
“?” Hạ Tinh Thần kinh ngạc ngước mắt nhìn.
Anh cúi đầu nhìn động tác này của cô, hàng lông mày nhíu lại: “Là thắt cà vạt.”
Động tác của cô thuần thục như vậy là vì giúp người đàn ông khác thắt sao?
“Sao cơ? À…” cuối cùng Hạ Tinh Thần cũng hiểu ra, đáp lại anh: “Đúng thế, mỗi lần Đại Bạch tới nhà trẻ đều phải thắt cà vạt, cho nên học. Thế nào?”
Thì ra là thế.
“Không có gì.” Gương mặt của Bạch Dạ Kình không có nhiều cảm xúc, giống như chỉ thuận miệng hỏi nhưng mà hàng lông mày giãn ra không ít.
Sắc mặt tốt hơn nhiều.
Lãnh Phi ở bên cạnh nhìn nhịn không dược khen ngợi: “Hạ tiểu thư, thật không nghĩ ra cô vẫn là hình mẫu hiền thê lương mẫu, khó trách Tổng thống không tin ai, lúc bị thương mơ mơ màng màng vẫn chỉ tin cô.”
Bạch Dạ Kình trừng mắt liếc nhìn Lãnh Phi, anh ta thật lắm miệng.
Hạ Tinh Thần nói: “Anh đừng có trêu tôi, nếu tôi là hiền thê lương mẫu thật thì sao đến giờ vẫn chưa có bạn trai chứ?”
“Ai có thể lấy được cô vậy đó là phúc khí của anh ta. Nếu cô muốn kết giao bạn trai vậy lúc tôi tôi cũng có thể giới thiệu cho cô.”
“Thật sao?” đôi mắt Hạ Tinh Thần cong lên, quay đầu nhìn anh ta nói đùa: “Được, vậy hôn nhân đại sự của tôi giao cho anh đấy.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ để chuyện của cô ở trong lòng. Nếu gặp được người thích hợp, nhất định…”
“Thư kí Lãnh, lúc nào thì cậu kiêm luôn chức bà mối rồi hả?” Một giọng nói sâu xa vang lên, ngắt lời Lãnh Phi.
Ánh mắt lạnh thấu xương của người đàn ông xẹt qua người Lãnh Phi và Hạ Tinh Thần, bén nhọn như tên bắn.
Lãnh Phi giật nảy mình nhanh chóng im miệng.
Vừa nãy phát hiện Tổng thống và Hạ tiểu thư có gì đó không thích hợp, trước mắt xem ra càng không thích hợp thật rồi.
Hạ Tinh Thần chỉ cho là Lãnh Phi ‘làm việc không làm việc nghiêm túc’ chọc cho Tổng thống đại nhân không vui, cũng không nói gì nữa mà chuyên tâm làm việc của mình.
Một lúc sau mới nói: “Xong rồi.”
Áo kẻ và Tây phục đều mặc xong, cô lùi ra sau một bước.
Anh mặc quần áo chính trang so với mấy ngày trước bị thương mặc đồ bệnh nhân nằm trên giường như trở thành người khác vậy.
Nằm ở chỗ đó cần cô chăm sóc, xem ra đã dễ dàng gần gũi hơn nhiều.
Hiện tại anh đổi một tư thế khác đứng đó giống như con cưng của trời vậy.
Toàn thân tỏa ra khí phách làm cho người ta cảm thấy khó lòng leo lên nổi vị trí cao, làm cho người ta không nhịn được muốn quỳ xuống dưới chân anh.
Cái dạng này mới chân chính là tổng thống đại nhân Bạch Dạ Kình của nước S.
Mà cô, làm chuyện bình thường nhất, duy nhất có thể làm là ngước lên nhìn.
“Hạ tiểu thư, hiện tại Tổng thống đã khôi phục rất nhiều, từ hôm nay trở đi là có thể về phủ Tổng thống rồi.” Lãnh Phi cắt ngang suy nghĩ của cô.
Cô ngẩng đầu, Bạch Dạ Kình đã đi ra khỏi phòng ngủ.
Ngay cả bóng lưng cũng cao ngất tràn đầy năng lượng như vậy.
“Hôm nay trở về sao?” ngược lại Hạ Tinh Thần không nghĩ lại nhanh như vậy, theo bản năng nhìn bóng lưng kia: “Nếu bác sĩ Phó không đổi thuốc mà nói…”
“Chỉ cần hôm nay Tổng thống có thể thuận lợi giấu diếm được truyền thông thì chuyện đổi thuốc sau này không còn vấn đề nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Hạ Tinh Thần gật đầu: “Tôi tùy tiện thu dọn một chút liền đi.”
“Tốt rồi, lái xe đang chờ ở bên ngoài, chúng tôi đi trước.”
“Đi đi.” Hạ Tinh Thần nghĩ một chút không nhịn được dặn dò: “Vết thương của ngài ấy vẫn còn nghiêm trọng, không cần quá mệt mỏi.”
Lãnh Phi cười cười: “Nghe theo cô.”
Nụ cười của anh ta như hiểu rõ toàn bộ vậy, để cho Hạ Tinh Thần cảm thấy có chút xấu hổ, may mà Lãnh Phi không ở lại lâu, đoàn người nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng từ từ đi xa biến mất trong tầm mắt, không hiểu sao trong lòng Hạ Tinh Thần cảm thấy mất mác.
Trở về là có thể gặp được Hạ Đại Bạch, cô nên vui vẻ không phải sao?
………..
Trên xe.
Bạch Dạ Kình hỏi: “Chuyện công việc của cô ấy sao lại không nói với tôi?”
Lãnh Phi nói: “Ngài không hỏi nên tôi chưa nói.”
Chuyện công việc của Hạ tiểu thư so với chuyện quốc gia đại sự mà nói quả thật nhỏ đến không thể nhỏ hơn, loại chuyện này sao anh ta có thể chọn vào lúc này mà nói chứ?
“Tùy tiện lấy danh nghĩa của ai đó nói một tiếng với bên kia đi.” Giọng điệu của Bạch Dạ Kình thản nhiên, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lãnh Phi hỏi: “Vậy muốn cho Hạ tiểu thư lần nữa quay lại Bộ Ngoại giao sao?”
“Chỉ cần cho cô ấy một cơ hội sát hạch là được.”
Đối với chuyện sát hạch, cô đã chuẩn bị rất nhiều, cho nên anh cho cô không gian để phát huy để chứng minh thực lực của mình.
Lãnh Phi hiểu rõ, nhìn Tổng thống đại nhân muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Bạch Dạ Kình quay sang liếc anh ta một cái: “Có gì thì nói đó.”
“Ngài và Hạ tiểu thư…”
“Cậu đang lo lắng cái gì?”
“Thật ra không tính là lo lắng. Chỉ là gần đây Tống tiểu thư có đặc biệt gọi mấy cuộc điện thoại tới cho tôi, cô ta tương đối quan tâm tới ngài. Tôi nhìn ra được cô ta có hứng thú với ngài.”
Bạch Dạ Kình im lặng hồi lâu, sắc mặt thâm trầm làm cho người ta không nhìn ra được anh đang nghĩ gì. Cuối cùng anh gật đầu: “Trong lòng tôi tự có tính toán.”
Nghe anh nói vậy, Lãnh Phi không tiện nói gì thêm.
Người làm chuyện lớn luôn phân biệt nặng nhẹ. Ở trước mặt quốc gia và quyền thế, chuyện tình cảm nam nữ cho tới giờ vẫn luôn là vật hy sinh.
Mỗi người nắm quyền lực tối cao luôn hiểu rõ.
Dọc đường đi, Bạch Dạ Kình không nói gì, chỉ lật xem bản điều tra về vụ nổ ở tòa Bạch Vũ mà Lãnh Phi trình lên.
Sáng sớm Phó Dật Trần đã tiêm cho anh thuốc giảm đau, ít nhiều ức chế được cảm giác đau đớn từ miệng vết thương, hiện tại miễn cưỡng có thể chống đỡ.
…..
Bên kia.
Phó Tổng thống Dư đóng kín cửa thư phòng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Vào đi.” Giọng nói của Dư Trạch Nghiêu ở trong thư phòng vang lên, a Tiên đẩy cửa ra, cung kính nói: “Tiên sinh, Nhị thiếu gia tới.”
“Để nó vào.”
Dư Trạch Nam đi tới đóng cửa lại hỏi: “Anh, lần trước ở trong điện thoại em nói anh giúp, anh có giúp em không?”
“Để cho Hạ Tinh Thần quay lại Bộ Ngoại giao sao?”
“Đúng thế, như thế nào?”
“Yên tâm đi, hôm nay anh sẽ xử lý.” Dư Trạch Nghiêu cầm điều khiển mở tivi trong thư phòng ra, tin tức trên tivi hiện lên.
“Vậy là tốt rồi.” Dư Trạch Nam nhướn mày: “Muốn em cưa đổ về tay anh cho em lý do là được rồi. Bằng không sẽ làm cho em cảm thấy mất mặt, nhưng mà em vẫn chưa hỏi anh đấy.”
Dư Trạch Nam đến gần anh trai, chỉ thấy lúc này anh đang xem tin tức trên tivi.