Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 33: Chương 33: Chương 33: Cô cực kì có mặt mũi




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Dư Trạch Nam đến gần anh trai, chỉ cảm thấy anh đang chú ý tới tin tức trên tivi.

Trong tin tức, Tổng thống êm đẹp xuất hiện trước mắt công chúng, toàn bộ mưu kế bày ra đều nằm trong khống chế của anh ta.

Dư Trạch Nghiêu cau mày, không nghĩ tới Bạch Dạ Kình lại có phúc lớn mạng lớn như vậy.

“Anh, em đang hỏi anh đấy.” Dư Trạch Nam quơ tay trước mặt anh ta: “Anh còn chưa nói cho em biết, rốt cuộc Hạ Tinh Thần có gì đặc biệt cần phải để em tự mình ra tay thu phục cô ấy.”

“Không phải thu phục cô ấy mà là cưới cô ấy.” Dư Trạch Nghiêm cầm điều khiển tắt tivi, nghiêm túc nhìn em trai.

Dư Trạch Nam nhướn mày: “Cô ấy cũng không phải là thiên kim đại tiểu thư gì, ba cô ấy cũng chỉ là một thị trưởng mà thôi. Sao anh lại bảo em cưới cô ấy?”

“Vậy em biết mẹ của cô ấy là ai không?”

“Mẹ sao? Anh nói là cái bà Lý gì gì đó sao? … Tư liệu anh cho em em không đọc kỹ.”

“Đó là mẹ kế của cô ấy. 8 năm trước Lan Đình phu nhân nhờ anh tìm con gái ở nước S, anh tìm mất 8 năm rốt cuộc cũng có manh mối.”

Dư Trạch Nam kinh ngạc: “Anh nói là… Hạ Tinh Thần là con gái của Lan Đình phu nhân?”

“Qủa thật là vậy.”

Lan Đình phu nhân là ai? Là người nước S, nhưng là nhân vật nổi tiếng trên trường quốc tế. Hiện tại ở Liên Hợp quốc, trên tay nắm giữ quân sự và mạch máu chính trị của nhiều quốc gia.

“Không thể tưởng tượng nổi cô gái đó còn có thân phận như vậy, không phải cô ấy không biết rõ chứ?”

“Cô ấy bị lạc ở bên ngoài, đương nhiên sẽ không hiểu. Chuyện này tạm thời anh chưa nói với Lan Đình phu nhân.”

“Vì sao không đề cập tới?”

“Chờ em cưới được cô ấy, chính thức biến cô ấy thành người Dư gia chúng ta rồi lại nói. Nếu không một khi thân phận của cô ấy được công khai, tất cả đàn ông đều có thể trở thành tình địch của em, bao gồm cả Bạch Dạ Kình.”

Dư Trạch Nam không cho là đúng hừ một tiếng: “Em nói này, Phó tổng thống Dư, anh cũng quá không tin tưởng em trai anh rồi, dù tất cả mọi người ở nước S này trở thành tình địch của em bao gồm cả Bạch Dạ Kình, lấy mị lực của em bắt lấy cô ấy vậy hoàn toàn không thành vấn đề.”

“Bớt khoát loát với anh đi. Không có việc gì thì chơi của em đi, anh còn nhiều việc phải làm.”

“Được, em không quấy rấy anh nữa. Nhưng mà em nói với anh chuyện đó anh đừng quên đấy.” Dư Trạch Nam vẫn nhắc nhở mãi.

Nếu cô gái nhỏ kia biết công việc của mình mất đi lại có được lại nhất định là vui vẻ lắm đúng không?

Dư Trạch Nam nhớ tới cô hẹn mười mấy ngày sau gặp lại, tâm tình tốt đẹp, mấy ngày này quả thật mong chờ.

…….

Bên phía Bộ Ngoại gia, tuyệt đối không nghĩ tới lại nhận được hai cú điện thoại quan trọng. Hơn nữa hai cú điện thoại này đều vì Hạ Tinh Thần.

Một bên là Phủ Tổng thống yêu cầu cho cô tham gia khảo hạch lần nữa, một bên là Phó tổng thống yêu cầu bỏ qua khảo hạch trực tiếp cho cô tiến vào Bộ Ngoại giao.

Người phụ trách nhân sự kinh hãi, nhìn lại tài liệu điều tra về Hạ Tinh Thần, rốt cuộc cô gái thần thông quảng đại nào có thể có mặt mũi lớn như vậy, để cho Tổng thống và Phó Tổng thống ra mặt thay?

Nhưng mà nhìn trước ngó sau nhìn trên xuống dưới ngoại trừu có ngoại hình dễ nhìn hơn người khác ra thì không thấy gì hơn.

Bên này.

Hạ Tinh Thần vừa về phủ Tổng thống thu dọn một vài thứ thì nhận được điện thoại của người phụ trách nhân sự của Bộ Ngoại gia gọi tới, quả thật là thụ sủng nhược kinh.

“Cô nói là… hiện tại tôi có thể tham gia sát hạch lần nữa hả?”

“Đúng vậy Hạ tiểu thư. Nhưng mà nếu cô không muốn khảo hạch cũng được, có thể trực tiếp tiến vào.”

Thật ra không tham gia khảo hạch lần này cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao mặc kệ kết quả khảo hạch như thế nào thì cuối cùng cũng chỉ có một chữ qua!

Thế lực hai phe rất lớn nhất đều gọi tới, ai dám bắt chẹt cô? Không phải tìm chết sao?

“Không, đương nhiên tôi muốn tham gia khảo hạch, nhưng mà tôi muốn hỏi một chút, lần trước tôi không tham gia khảo hạch đã bị hủy bỏ tư cách rồi. Sao lần này có thể lần nữa tham gia lại?”

“Cái này cô không cần hỏi, chúng tôi cũng chỉ nhận chỉ thị từ bên trên mà thôi.”

Phía trên chỉ thị?

Hạ Tinh Thần nghĩ nghĩ, là Bạch Dạ Kình sao?

Chẳng lẽ anh… vì chuyện nhỏ này mà gọi điện thoại tới Bộ Ngoại giao?

Nhưng mà dù có gọi điện tới cũng chỉ vì muốn bồi thường cho cô mà thôi.

Hạ Tinh Thần nhớ tới ngày đó anh lạnh lùng xa cách, trong lòng có chút vắng vẻ. Trong lúc này không rõ rốt cuộc là cảm giác gì.

……….

Buổi tối.

Cô đưa Hạ Đại Bạch về phòng trẻ em sau đó đi tắm, tựa vào giường đọc sách. Ngày mai sẽ tham gia khảo hạch chính thức.

Nếu anh đã cho cô cơ hội lần nữa, cô nhất đinh phải nắm bắt lấy không để cho anh xem thường.

Chẳng qua…

Hiện tại đã hơn 9h, anh vẫn chưa trở về.

Hôm nay anh đứng trước truyền thông chừng 2h, không biết thân thể có chịu đựng được hay không?

2h đó, Hạ Tinh Thần một giây cũng không dời khỏi màn hình tivi, một mực xem truyền hình trực tiếp. Trái tim vọt tới cổ họng, lúc nào cũng có thể văng ra. Đến khi kết thúc trực tiếp thì mới hạ xuống.

Có thể đêm nay anh không về phủ Tổng thống không?

Hạ Tinh Thần đang suy nghĩ thì ngoài cửa có mấy chùm ánh sáng chiếu vào.

Cô gần như đứng dậy, chân không đi tới chỗ cửa sổ. Vừa nhìn quả nhiên là đoàn xe của anh tiến vào.

Hạ Tinh Thần nhanh chóng kéo cửa phòng đi ra ngoài, vội vàng tiến tới cầu thang. Lúc đến giữa cầu thang, anh đã vào, phía sau là đám người Lãnh Phi.

Giống như tâm linh tương thông, hoặc chỉ là trùng hợp, anh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía câu thang thấy đôi mắt lo lắng của cô.

“Hạ tiểu thư, muộn như vậy rồi sao còn chưa ngủ?” Lãnh Phi tiến lên chào hỏi với cô.

Lúc này cô mới phản ứng lại, dường như do cô quá khẩn trương, vậy mà không đi giày chạy ra ngoài.

Anh có cảm thấy cô buồn cười hay không? Hoặc là làm cho anh cảm thấy rất có trách nhiệm?

Ánh mắt của anh vẫn bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, nhìn đến nỗi cô cảm thấy không được tự nhiên. Cuối cùng chỉ có thể cười cười với Lãnh Phi, viện cớ cho mình: “Tôi vừa đọc sách, đang khát nước muốn xuống rót nước. Không nghĩ tới mọi người đã về.”

“Chuyện rót nước thì để cho người hầu làm là được.” Bạch Dạ Kình ôn hòa nói, anh quay đầu phân phó: “Mang nước lên lầu cho Hạ tiểu thư.”

“Vâng thưa Tổng thống.”

Người hầu nhận mệnh lệnh, vội vàng đi vào phòng bếp. Cứ thế Hạ Tinh Thần không còn lý do nào khác.

Cô ngượng ngùng nói một tiếng cảm ơn, xoay người lên lầu. So với bước chân vội vàng lúc nãy của cô thì lúc này chậm rãi hơn nhiều.

Đám người Lãnh Phi không ở lại phủ Tổng thống bao lâu liền nhanh chóng rời đi.

Bạch Dạ Kình mệt mỏi điều đám người hầu đi hết, một mình anh ngồi trong phòng khách, không có người khác ở đây, lúc này gương mặt mới lộ ra vẻ mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.