Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 34: Chương 34: Chương 34: Đối tượng xem mắt của cô




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bạch Dạ Kình mệt mỏi điều đám người hầu rời đi còn mình thì ngồi trong phòng khách. Không có những người khác ở dây, lúc này gương mặt mới hiện ra sự mệt mỏi.

Hạ Tinh Thần nhìn xuống lồng ngực êm ẩm đau lòng.

Chần chờ mãi, cuối cùng cô cũng yên lặng đi xuống lầu, nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.

…………

“Uống chút nước đi.”

Âm thanh nhẹ nhàng truyền vào trông tai, anh dựa vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi từ từ mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Một ly nước ấm đặt trong lòng bàn tay anh, sự ấm áp lập tức truyền từ lòng bàn tay truyền sâu trong lòng.

“Hôm nay uống thuốc chưa?” Hạ Tinh Thần hỏi?

“Ừ, bác sĩ Phó xem qua rồi.”

“Anh… không có việc gì chứ?” Cô cúi đầu nhìn vết thương trên người anh.

Bạch Dạ Kình gật đầu xem như trả lời.

Anh uống ngụm ngước, Hạ Tinh Thần chần chờ: “Thật ra tôi vẫn luôn chờ anh vể muốn nói cảm ơn với anh.”

Bạch Dạ Kình nhìn cô: “Về chuyện gì?”

Hạ Tinh Thần vừa muốn mở miệng thì điện thoại di động đặt trong túi áo ngủ đột nhiên vang lên, cô lấy ra nhìn cảm thấy ngoài ý muốn.

Là Dư Trạch Nam.

“Tôi nghe điện thoại trước đã.” Nói với tiếng với anh, cô xoay người đi tới chỗ khác, để điện thoại lên bên tai.

“Sao hôm nay muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại vậy?”

“Ngủ không được, nhớ cô đấy.” giọng điệu của Dư Trạch Nam vẫn ba lăng nhăng như thế.

Hạ Tinh Thần cảm thấy buồn cười: “Anh bớt lắm miệng đi.”

“Tôi đoán nhé, hiện tại nhất định cô đang rất vui vẻ. Cho nên mới không ngủ được.”

“Tại sao anh biết tôi vui vẻ?”

“Bản thiếu gia chẳng những biết cô cực kì vui vẻ mà còn biết vì sao cô lại vui vẻ.”

“Vậy sao? Vậy anh nói xem vì sao tôi vui vẻ.” Hạ Tinh Thần vẫn không tin anh ta có thể thần thông quảng đại như thế.

“Quay lại làm việc đúng không?” Bên trọng giọng nói của anh ta đầy đắc ý: “Tôi đã nói mà, thực lực mạnh mẽ của cô, sớm hay muộn Bộ Ngoại giao cũng sẽ mời cô trở lại.”

Hạ Tinh Thần mù mờ chớp mắt.

“Sao anh biết rõ như vậy?”

Dư Trạch Nam nở nụ cười: “Cô xem tại sao? Không phải ngốc đến nỗi không nghĩ ra được đấy chứ?”

“Cho nên nói, tôi có thể quay là vì anh…”

Đối phương từ chối cho ý kiến chỉ ừ một tiếng. Lần này Hạ Tinh Thần mới hiểu được, theo bản năng nhìn Bạch Dạ Kình.

Cho nên…

Là cô tự mình đa tình rồi hả? Cô đã nói mà, sao anh có thẻ vì chút chuyện này mà làm việc riêng chứ?

Không biết vì sao trong lòng có chút mất mác. Nhưng mà không tệ, cô còn chưa nói xong lời cảm ơn. Nếu không chính cô tự mình đa tình, ở trước mặt anh đúng là ngu xuẩn thật.

Cô nở nụ cười chua xót, sau đó mới nhớ tới chuyện quan trọng, hoàn hồn nói: “Rốt cuộc anh là ai, sao có năng lực làm được việc này?”

“Hạ tiểu thư, không phải cô nên nói lúc nào có thể mời cơm để biểu đạt lòng biết ơn hay sao?”

“Đương nhiên, nhất định tôi phải cảm ơn anh thật tốt. Nhưng mà nếu anh là đối tượng xem mắt của tôi, cuối cùng tôi nên biết anh là ai mới đúng, nhỡ may lần sau ra ngoài với anh, anh bán đứng tôi thì làm sao bây giờ?” Hạ Tinh Thần dứt lời, cô đều chú ý tới thân phận của Dư Trạch Nam mà không chú ý tới người nào đó vì mấy chữ ‘đối tượng xem mắt’ của co mà bắn đôi mắt lạnh lùng qua.

Xem ra xem mắt cực kì vui vẻ.

Cho nên bọn họ muốn yêu đương sao? Hay là nói cô thật sự muốn kết hôn với đối phương?

Bạch Dạ Kình nắm chặt cái ly.

“Hahaha.” ở đầu dây bên kia, Dư Trạch Nam cười sang sảng: “Như vậy đi, mấy ngày nữa chúng ta gặp nhau không phải sao? Đợi gặp mặt rồi tôi lại nói với cô, thế nào?”

“Bà nội của tôi nói anh là giáo viên trung học phổ thông đã từng kết hôn.”

“Bà nội cô lớn tuổi rồi có đôi khi không rõ tình huống cũng là bình thường. Nhưng mà tôi nói rõ, người ta vẫn là xử nam, càng đừng nói đến chuyện ly hôn.”

Hạ Tinh Thần cười cười: “Bớt lừa gạt người ta đi, tôi tin anh mới lạ.”

“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ngày mai cô còn phải đi làm, tôi không làm chậm trễ cô nữa, 8 ngày sau chúng ta gặp mặt nhau ở sân golf Ca Mộc Tư , hoặc là cô cho tôi địa chỉ, tôi trực tiếp đón cô. Sớm một chút, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn sáng.”

“Sân golf Ca Mộc Tư?” Hạ Tinh Thần nghĩ một chút: “Biết rồi, 8 ngày sau gặp mặt.”

“Ừ, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Hai người chúc ngủ ngon, Hạ Tinh Thần tắt máy. Cho tới bây giờ trong đầu vẫn luôn suy nghĩ đến thân phận thật sự của Dư Trạch Nam.

Giáo viên trung học? Đàn ông ly dị?

Tư liệu bà nội đưa không đáng tin chút nào. Vừa thấy là đã biết thiếu gia ăn chơi bất cần đời rồi.

Lúc đang suy nghĩ, đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh. Cô hoàn hồn quay đầu, chỉ thấy Bạch Dạ Kình từ trên ghế sofa đứng lên.

Sắc mặt cực kì khó coi, gương mặt banh ra, ly nước trong tay đặt mạnh lên mặt bàn. Ban đêm yên tĩnh đột nhiên có tiếng động mạnh cực kì chói tai.

Trong lòng Hạ Tinh Thần kinh ngạc, khó hiểu nhìn anh.

Anh bước lên lầu, bóng lưng lạnh lùng cứng ngắc. Cả người như bao phủ một tầng băng.

Cô nhíu mày, cực kì khó hiểu. Chăng lẽ cô đắc tội anh rồi, vì sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy?

Hạ Tinh Thần không dám hỏi, dù sao anh vẫn luôn là người âm tình bất định.

Cô yên lặng đi sau lưng anh bước lên lầu.

Từng bước chân dè dăt cẩn thận cố gắng không bước nhanh hơn anh. Nhưng mà từ phía sau cũng nhìn ra được vết thương trên người anh vẫn rất nghiêm trọng, từng bước chân bước đi nặng nề.

Mãi đến khi Hạ Tinh Thần đi tới cửa phòng của mình, cô dừng lại. Nhìn bóng lưng người đàn ông, cô thoáng chần chờ, chưa kịp nói gì, chuẩn bị đẩy cửa ra để vào phòng.

“Hạ Tinh Thần!”

Đột nhiên Bạch Dạ Kình xoay người gọi tên cô. Ba chữ này nói thật nặng, giống như cắn răng nói vậy. Ánh mắt trầm xuống nhìn cô.

Nhìn qua, cô càng xác định là cô đắc tội anh rồi.

Thân thể theo bản năng đứng thẳng, ngước mắt khó hiểu nhìn anh: “Làm sao vậy?”

Hai người bọn họ chỉ cách nhau một bước chân, ánh mắt thâm trầm của người đàn ông làm cho cô cảm thấy cực kì áp bách.

“Rốt cuộc ánh mắt đó của cô là ý gì?”

Anh hỏi.

“Sao cơ? “ Cô bị chất vấn mà mù mờ không hiểu.

Đôi chân thon dài của Bạch Dạ Kình tiến lên lập tức bước tới gần cô. Thân hình anh cao lớn, ở dưới ánh đèn tạo nên lớp bóng mờ bao phủ cô.

Lúc Hạ Tinh Thần chưa kịp phản ứng, dưới cằm bị bàn tay người đàn ông nâng lên.

Hai người, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh đầy sương mù càng rõ ràng.

“Đi gặp giáo viên phổ thông từng ly hôn mà cô cũng nhìn được sao? Cô đói khát đàn ông bao nhiêu vậy, đói khát đến mức nhanh chóng tùy tiện tìm một người đàn ông nào đó?”

Đói khát…

Tùy tiện….

Từng chữ từng chữ đầy trào phúng, giống như đâm vào màng tai Hạ Tinh Thần, đâm vào đầu tim cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.