Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mỗi một chữ đều tràn ngập trào phúng giống như đâm vào màng tai, đầu tim Hạ Tinh Thần.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình: “Vậy trong cảm nhận của tổng thống đại nhân, tôi phải nhìn trúng đàn ông như thế nào mới không xem là tùy tiện, không xem là đói khát?”
Cô mỉm cười, nụ cười đầy thê lương làm cho lồng ngực anh cảm thấy cực kì phiền muộn.
“Lúc biết bà nội tôi muốn tôi đi gặp đối tượng xem mắt, đã giao phó gì với tôi? Bà nói cho tôi biết, tôi không có tư cách chê cái này chê cái kia. Đừng nói là người khác ly hôn, mang theo con nhỏ, cho dù là mèo chó, chỉ cần đối phương đồng ý muốn tôi, tôi đều phải mang ơn người ta, biết vì sao không?”
Bạch Dạ Kình không nói chuyện, chỉ mím chặt môi chờ cô nói tiếp.
Cô hít một hơi thật sâu, gương mặt vẫn treo nụ cười nhưng sao nụ cười đó ở trong mắt anh lại chói mắt như vậy.
“Bởi vì tôi 18 tuổi chưa kết hôn đã có con, bởi vì con tôi ngay cả ba nó là ai tôi cũng không biết, bởi vì tôi là vết nhơ của Hạ gia… cho nên, như anh thấy đấy, tôi không tìm một giáo viên trung học đã ly hôn thì tôi nên tìm dạng người gì đây? Lấy điều kiện của tôi, còn có thể tìm một người đàn ông nổi bật sao?”
Cô nói xong, đôi mắt Bạch Dạ Kình âm trầm nhìn cô.
Rất lâu vẫn không nói gì, chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, làm cho anh không thở nổi. Thật ra anh không nghĩ nhiều đến chuyện đứa bé lại mang đến cuộc đời cô ảnh hưởng lớn như vậy.
Hạ Tinh Thần không nói gì nữa cũng không muốn nói gì thêm, đẩy cửa phòng ra chuẩn bị đi vào.
Nhưng còn chưa kịp bước vào thì cổ tay bỗng dưng bị người đàn ông nắm lấy.
Cô ngẩn ra.
Xoay người lại, người đàn ông cúi người, gương mặt đẹp trai tới gần. Cô ngừng thở, tay để sau lưng nắm chặt nắm cửa.
“Hạ Tinh Thần, cô nghe kĩ cho tôi, đừng tùy tiện chà đạp bản thân mình.” Giọng điệu của Bạch Dạ Kình cực kì bá đạo, khí tức mãnh liệt, phả lên gương mặt Hạ Tinh Thần: “Người đàn ông từng ly hôn có con nhỏ, cô cách xa đám người đó cho tôi. Nếu để tôi biết được cô và những người đàn ông như vậy ở cùng một chỗ, tôi sẽ không tha cho cô đâu. Hơn nữa tôi còn có thể làm cho các người không có cách nào ở cùng một chỗ.”
Hạ Tinh Thần nháy mắt, lại nháy thêm mấy cái nữa.
Người đàn ông này có phải quá bá đạo rồi hay không?
Hơn nữa, anh… dựa vào đâu mà không cho phép cô và người khác ở cùng một chỗ? Ngay cả Đại Bạch còn không có ý kiến gì đâu!
Cô vừa muốn nói gì đó nhưng mà đối phương cứ thế nhìn cô không ở lại nữa.
Đi thẳng vào phòng sập một cái, cánh cửa đóng lại.
Hạ Tinh Thần quẫn bách, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
……….
Hôm sau.
Sáng tinh mơ.
Hạ Tinh Thần đang ở trên lầu thu dọn thì phòng ăn chỉ có Bạch Dạ Kình và Hạ Đại Bạch.
Hạ Đại Bạch ăn bánh mỹ vừa ăn vừa hỏi: “Ba à, ba và Hạ Đại Bảo cùng biến mất lại cùng nhau trở về, sẽ không phải… hai người giấu con sống cuộc sống của hai người đấy chứ?”
Tên nhóc này quá tinh quái rồi.
Bạch Dạ Kình liếc bé một cái: “Có phải con lại cổ vũ cô ấy đi xem mắt không?”
“Đúng thế.” Hạ Đại Bạch gật đầu như giã tỏi: “Con vốn muốn cưới Đại Bảo nhưng mà Đại Bảo nói tuổi của con quá nhỏ, ba, vốn là ba rất thích hợp nhưng mà ba lại không chịu cưới mẹ cho nên con đây đành phải cổ vũ mẹ đi xem mắt rồi.”
Bạch Dạ Kình thả cái thìa xuống, nhìn đứa con trai ngồi trên ghế nhi đồng phía đối diện, hỏi một câu không đâu vào đâu: “Lần trước nói muốn dạy con lắp súng ống, có muốn học nữa hay không?”
“Muốn, đương nhiên là muốn ạ.” Tên nhóc này vừa nhắc tới cái đó, hai mắt đã sáng quắc rồi: “Khi nào thì dạy cho con? Lần này không cho phép lừa con nữa, nếu không con sẽ tức giận.”
Nói xong cái miệng nhỏ nhếch lên, cánh tay trắng nõn mềm mại khoanh trước ngực.
“Một lát nữa cô ấy xuống, con nói với cô ấy, con không muốn cô ấy lại đi xem mắt nữa. Nói xong ba sẽ sắp xếp cho người dạy con.”
“Không phải chứ?” Tên nhóc kia mếu máo: “Tiểu Bạch à, lời này mới là ba muốn nói đúng không? Ba không thích Đại Bảo đi xem mắt?”
“…Không có.”
“Vậy sao lại bảo con nói như vậy?”
“Con không muốn học nữa hả?” Bạch Dạ Kình nhíu mày.
“Đương nhiên là muốn rồi.”
“Vậy thì làm theo ba nói, cái gì cũng không được hỏi.”
Hừ, đây là uy hiếp trắng trợn.
Hạ Đại Bạch bất mãn lẩm bẩm.
Cân nhắc trước sau, cân nhắc mãi lại không có chủ ý gì nhưng muốn học súng lại muốn Đại Bảo nhanh chóng tìm được bạch mã hoàng tử.
Bạch Dạ Kình nhìn bé, từ từ uống café, thản nhiên bổ sung thêm một câu: “Cẩn thận suy nghĩ đi, cơ hội chỉ có một lần. Con còn có chừng một phút đồng hồ.”
………
Một phút sau Hạ Tinh Thần đi xuống.
“Đại Bảo, mau ăn sáng.” Hạ Đại Bạch ân cần gắp thịt vào bát cô.
“Cảm ơn bảo bối.” Cô hôn lên mặt con trai một cái.
“Đại Bảo, lần trước xem mắt, chú đó có liên lạc với mẹ nữa không?”
“Ừ, có.”
“Vậy.. mẹ thích chú đó không?”
Hạ Đại Bạch hỏi xong, Hạ Tinh Thần sửng sốt nháy mắt, theo bản năng nhìn Bạch Dạ Kình đang ăn sáng ở bên cạnh. Anh không nhìn cô chỉ chuyên chú ăn sáng, giống như đối với đáp án vấn đề của Hạ Đại Bạch không có một chút hứng thú.
Cô thu hồi tầm mắt, cẩn thận nói với con trai: “Cũng thích, chú ấy giúp mẹ rất nhiều. Mấy ngày nữa mẹ muốn đi cảm ơn chú ấy, con có muốn gặp mặt cùng với mẹ hay không?”
Sắc mặt Bạch Dạ Kình thay đổi.
Hạ Đại Bạch cao hứng gật đầu: “Được ạ, vừa lúc con đi trấn….”
Bạch Dạ Kình sâu thẳm nhìn bé, quay đầu phân phó: “Quản gia, ông ra ngoài nói với Lãnh Phi một tiếng, tiểu thiếu gia hiện tại còn nhỏ tuổi, không thích hợp học bắn súng…”
“Không, không, không, Đại Bảo à, con không muốn đi với mẹ nữa.” Hạ Đại Bạch nói, âm thanh rất lớn, chặt đứt lời người nào đó nói.
“Sao cơ?” Đối với thái độ thay đổi nhanh chóng của bé, Hạ Tinh Thần kỳ quái muốn chết, vừa rồi không phải rất có hứng thú sao?
“Vâng ạ, con không đi đâu, con còn bận nhiều việc lắm. Qúa nhiều thứ phải học.”
“Được rồi, vậy để mặc con vậy.”
“Cái đó… Đại Bảo à.” Dưới sự dụ dỗ của người nào đó, rốt cuộc Hạ Đại Bạch vẫn buông tha tiết khí, đôi mắt tội nghiệp nhìn Hạ Tinh Thần: “Đại Bảo à, sau này mẹ không cần đi xem mắt nữa có được không?”
Hạ Tinh Thần sửng sốt.
Đứa bé này hôm nay làm sao vậy?
“Lần trước không phải con khuyên mẹ đi xem mắt hay sao?”
“Lần trước là lần trước, lần này là lần này.” Hạ Đại Bạch kéo cánh tay của cô làm nũng rất đáng thương: “Nếu sau này Đại Bạch kết hôn, sẽ trở thành người một nhà với người khác, sau này mẹ và chú khác sinh bảo bảo, không cần Đại Bạch nữa thì làm sao bây giờ?”
Trong lòng Hạ Tinh Thần căng lên, cảm thấy đau lòng.
Ở bên cạnh, Bạch Dạ Kình cũng nhíu mày.
“Dù sau này mẹ có gả cho người khác, thật sự có sinh bảo bảo với người khác thì con vẫn là Đại Bạch mà mẹ thích nhất, sao có thể không cần con đây?” Hạ Tinh Thần cười cười, cố ý vò tóc con trai.
Hạ Đại Bạch ngẩng đầu nhìn cô, lại nhìn sắc mặt khó coi của ba: “Vậy mẹ không cần ba nữa hả?”