Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cậu đừng để những lời mà hôm qua Lý Minh đã nói ở trong lòng. Cô ấy thật tào lao. Cậu cứ xem đi, hôm nay mình chắc chắn sẽ không thể gặp được chân mệnh thiên tử của mình đâu. Cậu nói thử xem, ngày hôm nay ngắn như vậy, mình đi đâu mới có thể gặp được chân mệnh thiên tử của mình chứ, đúng không “
Hạ Tinh Thần cong môi cười cười, buông ly trà xuống: “Thật ra thì mình thật sự không để ở trong lòng. Những chuyện như tình cảm, mà chỉ cần dựa vào mấy lá bài cũng biết được, thì trên thế giới này mấy chuyên gia tình cảm thất nghiệp hết à. Đúng không? Hơn nữa…”
Nói đến đây, cô hơi dừng lại, nhớ tới người đàn ông kia, trong lòng lại càng cảm thấy thoải mái hơi: “Mình cũng rất có lòng tin với anh ấy, với tình cảm của chúng mình.”
“Không ảnh hưởng đến cậu là được rồi, nếu không, mình thật sự cảm thấy tội lỗi.” Lý Minh chắp hai tay làm động tác xin lỗi.
Hạ Tinh Thần lắc đầu, không để chuyện này ở trong lòng nữa.
Dù sao, chuyện tình cảm luôn thiên biến vạn hóa, chính vì vậy, cho nên nó mới trân quý như vậy, lại khiến cho người ta canh cánh trong lòng như vậy(*). Nếu như giữa bọn họ, thật sự phải vượt mọi chông gai, thật sự phải trải qua nhiều ngăn trở mới có thể ở chung một chỗ, thì có lẽ như vậy mới làm bọn họ càng quý trọng lẫn nhau hơn.
(*)牵肠挂肚: KHIÊN TRÀNG QUẢI ĐỖ nóng ruột nóng gan; rối ruột rối gan; nhớ da diết; canh cánh trong lòng
Cho nên, nếu thật sự có một ngày như vậy, thì hãy coi những thứ đó là khảo nghiệm với với nhau.
Hạ Tinh Thần lạc quan suy nghĩ. Nhưng mà, cô không bao giờ nghĩ tới…
Buổi chiều.
Hạ Tinh Thần nhìn giờ.
Anh ấy sẽ bay từ thủ đô, cũng phải mất 10 tiếng, có lẽ lúc này anh ấy vẫn còn đang ở trên không đi.
Cô cất điện thoại di động vào trong túi. Khi cô đang bận rộn làm việc, thì thấy Vân Đoan đột nhiên đỏ mặt từ bên ngoài đi vào, tay vẫn còn ôm một chồng văn kiện. Tuy cô ấy cúi thấp mặt, nhưng mà, vẫn có thể thấy rõ được áng mây hồng hồng ở trên mặt của cô, giống như là thiếu nữ đang hoài xuân vậy.
Hạ Tinh Thần vốn không có để ý, nhưng mà, đột nhiên cô nghĩ tới cái gì đó, trong lòng hơi lộp bộp, cô giật mình nhìn Vân Đoan, rồi lập tức xuất thần.
Một lúc lâu sau, đến khi Vân Đoan đi qua mình, trở về bàn làm việc của cô ấy, thì cô mới hoảng hốt hoàn hồn.
Cô trầm ngâm ở đó, rốt cuộc cô vẫn không thể nào nhịn được, quay đầu nhìn Vân Đoan.
“Cậu đã gặp được người mình thích?”
“Cậu cũng nhìn ra được?” Vân Đoan cố ép âm thanh thật thấp: “Mình vừa mới đi ra ngoài, lúc vào trong thang máy, thì tình cờ gặp được anh ấy. Có phải rất cẩu huyết hay không? Nhưng mà, anh ấy thật sự siêu cấp đẹp trai, hơn nữa, còn phong độ lịch sự nữa.”
Cho dù cố đè âm thanh xuống rất thấp, nhưng mà, Vân Đoan vừa nói vừa hoa tay múa chân.
Cho nên…
Lời của Lý Minh là ứng nghiệm…
Hạ Tinh Thần rùng mình, Vân Đoan còn muốn nói nhiều hơn, nhưng mà cô đã nghe không nổi nữa rồi. Trong đầu tất cả mọi thứ như trở nên hỗn loạn.
Chẳng lẽ…
Tương lai, mình thật có thể sẽ hại đến anh sao? Nhưng mà… cái gì mình cũng không làm mà.
Cô nghĩ, nếu quả thật có một ngày như vậy, cô sẽ không cho phép mình đến một bước kia. Sao cô có thể để cho anh, chỉ vì mình mà chí hướng anh dốc hết cả đời bị phá hủy trong chốc lát.
Chênh lệch thời gian giữa nước S và nơi này là khá lớn, Bạch Dạ Kình bề bộn nhiều việc, có mấy ngày ngắn ngủi mà hành trình đã bị xếp dày đặc. Anh phải tham gia đủ các loại hội nghị, gặp gỡ giao lưu với các quan chức ngoại giao của nhiều nước khác, vì thế nên không rảnh phân thân.
Đến ngày thứ ba, anh mới thật sự có thời gian gặp mặt với phu nhân Lan Đình, tổng bí thư Liên hiệp quốc.
Sau khi kết thúc một ngày làm việc công, Bạch Dạ Kình âm thầm hẹn phu nhân. Hai người hẹn gặp nhau ở trong phòng khách sạn anh đang ở.
Đêm khuya, bên trong phòng khách nhỏ, phu nhân Lan Đình và Bạch Dạ Kình ngồi đối diện với nhau.
“Trễ như vậy còn hẹn riêng với cô làm gì, không phải có chuyện liên quan đến đứa cháu Lan Diệp kia của dì đấy chứ?” phu nhân Lan Đình cười: “Nghe Lan Chiến nói, hai người các có ý muốn kết hôn?”
Bạch Dạ Kình không lên tiếng.
Phu nhân Lan Đình nói: “Dì thấy, cháu và con bé Lan Diệp kia thật sự là rất xứng đôi. Tính tình của con bé chính trực, nhìn thấy cháu thì mặt đã tươi như hoa rồi, cũng không thèm che giấu. Lại nói, hai ngươi coi như là một nửa chiến hữu, đều biết rõ về gốc gác của đối phương, so với Tống Duy Nhất kia thì thích hợp hơn nhiều.”
“Đúng là gần đây cháu có ý định muốn kết hôn.” Bạch Dạ Kình thừa nhận, anh nhấp một ngụm cà phê: “Dì cũng biết đối tượng kết hôn.”
Phu nhân Lan Đình cảm thấy ngoài ý muốn trong giây lát, sau đó mới nói: “Oh, ý của cháu là, đối tượng kết hôn mà cháu đang xem xét, không phải là cháu gái của cô. Lại còn là người dì cũng biết, đó là thiên kim của nhà nào?”
“Tinh Thần.” Bạch Dạ Kình không có ý giấu giếm. Khi anh nhắc tới cái tên này, vẻ mặt không tự chủ được mà trở nên nhu hòa hơn.
“Tinh Thần” Phu nhân Lan Đình kinh ngạc: “Là Hạ Tinh Thần đó, người mà dì biết?”
“Chính là cô ấy.”
“Làm thế nào mà hai người…” Phu nhân Lan Đình không nói tiếp, chỉ nói: “Đúng thật cô ấy là một cô gái tốt, nhưng chỉ là, rốt cuộc thì thân phận của hai người khác xa nhau. Cho dù cha mẹ cháu không nói gì, thì những người trong đảng phái của cháu cũng đứng ra ý kiến. Đến lúc đó, em trai dì sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối.”
Bạch Dạ Kình không lên tiếng. Không phải là anh không suy nghĩ về vấn đề này. Chính quyền hiện tại của anh vẫn chưa được vững chắc, có thể lật đổ đến anh bất cứ lúc nào, cho nên, bây giờ nếu muốn kết hôn, thì quả thật không phải là thời cơ chín muồi.
“Cháu không quan tâm ai đáp ứng ai không đáp ứng, dù sao quyền quyết định hôn nhân là ở cháu. Nếu như cháu không gặp cô ấy, thì có thể cháu đã sớm giống như những người khác, dùng hôn nhân để làm bàn đạp cho con đường đi phía trước. Nhưng bây giờ…” Bạch Dạ Kình hơi dừng lại, anh nhìn Phu nhân Lan Đình, trong mắt đầy sự kiên định: “Cháu sẽ giữ lại cái bàn đạp này, để cho nó đi thông đến những con đường khác.”
Phu nhân Lan Đình cười: “Dì không ngờ cháu còn là một người si tình như vậy.”
“Thật ra thì, người nhà Bạch gia, người người đều là người si tình.” Bạch Dạ Kình tỉnh rụi chuyển đến đề tài này. Anh nhìn kỹ lấy Phu nhân Lan Đình. Phu nhân Lan Đình hơi dừng lại, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của anh.
“Phu nhân, không biết dì có nghe nói không, Khoảng thời gian này chú cháu đã được ra tù.”
Nhắc tới người kia, tay đang bưng cà phê của Phu nhân Lan Đình hơi run run. Một lúc sau, bà mới gật đầu, khẽ nói: “Dì đã nghe Lan Chiến đề cập tới.”
“Lần này có thể thuận lợi như vậy, cũng may mà có phu nhân giúp đỡ chúng cháu.” Hiển nhiên là Phu nhân Lan Đình đã nói giúp không ít với Lan Chiến bên kia.
Phu nhân Lan Đình trầm nhâm, cũng không phủ nhận.
Chỉ chớp mắt, mà đã hơn hai mươi năm rồi.
Bà thậm chí còn không biết, mình còn có thể sống quá hai năm nữa không.
“Thật ra thì, lần này cháu tới đây, cũng không phải là muốn nói chuyện của chú cháu với ngài.” Bạch Dạ Kình rút một phần tài liệu từ bên cạnh ra, giao vào trong tay phu nhân Lan Đình. Phu nhân Lan Đình hồ nghi nhìn anh, anh làm một động tác tay: “Dì cứ nhìn đi.”
Bà cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ mở túi tài liệu ra.
Không nhìn còn đỡ, bà vừa nhìn mà hốc mắt đã nóng lên, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống. Một lúc sau, bà mới nhớ ra là đang ngồi đối diện anh, cố nén thu hồi lại nước mắt, nhưng mà, sao có thể thu được…
Anh lịch sự đưa khăn tay tới: “Nếu không ngại thì mời dì dùng.”
“Cám ơn.” Phu nhân Lan Đình nhận khăn tay, lau những giọt lệ đang đọng ở trên khóe mắt. Bà cũng không che giấu nữa, nếu như anh đã cầm tài liệu tìm đến trước mặt bà, thì chắc là, cái gì anh cũng đã biết.