Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cảm ơn.” Lan Đình phu nhân nhận khăn tay, lau nước mắt. Bà cũng không che giấu – nếu đã cầm tài liệu đến trước mặt mình, có lẽ, cậu ta biết hết rồi.
“Tại sao cháu có những tài liệu này?” Thật vất vả ổn định lại tâm trạng, mới lên tiếng hỏi.
“Tinh Thần bởi vì đau lòng dì nhớ thương con gái, nên nhờ cháu tìm giúp cô. Thực ra cháu cũng là tình cờ nghe ba cháu nhắc tới dì và chú cháu...” Bạch Dạ Kình dừng một lát, nhìn Lan Đình phu nhân, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hơn 20 năm trước, dì và chú từng yêu nhau, có thật không?”
“. . .” Lan Đình phu nhân vẫn không trả lời, cầm khăn tay lặng yên nắm chặt.
Bạch Dạ Kình nói: “Chú cháu đời này phần lớn đều ở trong tù. Bây giờ đã ra ngoài, nhưng là cảnh đêm thê lương. Cho nên cháu rất hy vọng con gái dì là con gái chú cháu. Chí ít, như vậy có thể làm cho chú ấy thoải mái một chút. Phu nhân, hy vọng dì nhìn vào giao tình giữa ba và chú cháu với cô, xin dì nói thật với cháu.”
Lan Đình phu nhân hồi lâu không mở miệng, tựa như đắm chìm trong quãng thời gian yêu đương vừa ngọt ngào vừa khổ sở.
Một lát sau, bà mới gật đầu sâu kín: “Không sai, đứa bé kia. . . Đúng là của chú cháu. . .”
Bạch Dạ Kình mắt sáng lên.
Lan Đình phu nhân nói tiếp: “Hoàn cảnh lúc đó của chú cháu rất tệ. Khắp nơi trong nước đều đang truy bắt ông ấy. Nếu để cho những người đó biết dì sinh ra con của ông ấy, tất nhiên ngay cả trẻ con vô tội cũng sẽ không bỏ qua. . . Cho nên, năm đó sinh con ra, dì cũng chỉ dám liếc mắt nhìn, rồi để lại con, vội vã chạy. Nhưng bây giờ dì hối hận rồi.”
Phu nhân nói, cực kì thương tâm, nước mắt lại chảy xuống, không thu lại được.
Bạch Dạ Kình không phải là người biết an ủi người khác, nhất là phụ nữ. Anh không lên tiếng, chỉ yên lặng ngổi đối diện phu nhân.
Lan Đình phu nhân kiềm chế ưu tư, nói: “Để cháu chê cười rồi.”
“Cháu có thể hiểu được tâm trạng của cô. Cháu cũng rất muốn gặp em họ giống cô. Cho nên, dì yên tâm, trong vòng năm ngày, nhất định sẽ có tin tức chính xác. Có thể, không cần đến năm ngày.”
Lan Đình phu nhân vui hơn rất nhiều, gật đầu: “Nếu là như thế, dì sẽ giao toàn quyền cho cháu.”
“Vậy, chỗ chú cháu. . .” Bạch Dạ Kình dừng một chút, thay đổi cách nói chuyện: “Chú cháu ở trong tù vẫn rất nhớ cô.”
Bà giật mình, chỉ nói: “Tất cả chờ tìm được đứa con tội nghiệp của dì rồi hãy nói. . .”
Bà ít nhiều có chút sợ gặp lại người đàn ông kia -- quân tử nhanh nhẹn trong trí nhớ. Dù sao cũng đã qua hơn 20 năm. Trong những năm này, vô luận là ông ấy, hay là mình, đều đã thay đổi hoàn toàn. Sợ sau khi gặp lại, không còn dáng dấp trong trí nhớ, càng thêm thất vọng cùng đau thương.
Bạch Dạ Kình dĩ nhiên không thể nào thúc ép, Lan Đình phu nhân đứng dậy rời đi, trước khi đi, cầm theo phần tài liệu kia ôm vào trong ngực mang đi giống như bảo bối. Bạch Dạ Kình tiễn bà tới cửa, bà quay đầu lại dặn: “Dạ Kình, chuyện này nhờ cháu!”
“Dì cứ yên tâm.”
... . . .
Nước M, 10h tối, nước S bên này mới vừa 10h sáng.
Lương thành, lạnh hơn thủ đô vài độ, nhưng không khí trong lành, khiến cho lòng người thoải mái.
Hạ Tinh Thần đang giúp Trầm Mẫn chuẩn bị bữa trưa. Cô ngồi xổm ở cửa phòng bếp nhặt rau, Hạ Đại Bạch đã sớm đi chơi không thấy bóng dáng tăm hơi cùng những người bạn nhỏ khác.
“Gặp cha mẹ cậu ta rồi?” Trầm Mẫn nghe cô nói đã đến Bạch gia rồi, kinh ngạc ngẩng đầu.
“Vâng. Là mấy hôm trước.”
“Dễ nói chuyện không?”
Hạ Tinh Thần suy nghĩ một chút: “Lão phu nhân rất nhiệt tình, nhưng lão tiên sinh không dễ nói chuyện. Con đi một chuyến cũng không thể nói vài câu.”
Trầm Mẫn liếc nhìn cô một cái: “Con cũng đừng để mình chịu ủy khuất. Biết không? Nếu bọn họ đồng ý chuyện của hai người các con, vậy con liền gả. Nếu như trái phải không đồng ý, làm khó dễ con, vậy thôi. Tóm lại kết hôn không phải chuyện của hai người, phải là chuyện của một gia đình.”
Hạ Tinh Thần không lên tiếng, cô nhớ buổi tối đó trước khi Bạch Dạ Kình rời đi cô đáp ứng rồi, vô luận thế nào, đoạn tình cảm này cô cũng sẽ không rút lui.
Kỳ thực. . .
Bây giờ bảo cô lùi bước, cô cũng không làm được! Có loại tình cảm, càng trồng càng sâu, ban đầu trồng vào trong mắt, rồi vào trong lòng, dần dần, lặng yên tràn vào xương tuỷ, ngay lúc mình không biết, liền hoà vào mình.
Khó có thể tự kìm chế. . .
“Tự nhiên đờ ra làm gì?” Trầm Mẫn liếc nhìn cô một cái.
Cô hoàn hồn: “Mẹ, mẹ yên tâm, con hiểu rõ.”
Trầm Mẫn cũng không nói thêm gì nữa. Làm mẹ, bà cũng không xứng, về chuyện tình cảm, dĩ nhiên không thể can thiệp nhiều.
Mùi thơm truyền ra từ trong phòng bếp. Trầm Mẫn đứng dậy, mở nồi hấp ra, từng luồng hơi bốc lên. Trầm Mẫn bảo Tinh Thần vào phòng bà lấy đồ.
“Ở tận cùng bên trong tủ ly, cũng nhiều năm chưa dùng rồi, không biết có bị rỉ không.”
“Để con đi xem.” Hạ Tinh Thần rửa tay, lau khô, đi vào nhà.
... . . .
Trầm Mẫn cầm đũa gắp từng cái ra, cả buổi, vẫn không thấy Tinh Thần đi ra.
“Tinh Thần?”
Bà gọi một tiếng, không nghe được âm thanh, liền đi tới phòng bên kia.
Đẩy cửa phòng ra, cô đang ở cạnh tủ ly, ôm một chiếc hộp nhìn kỹ. Chiếc hộp kia. . .
Trong lòng Trầm Mẫn “lộp bộp”, sắc mặt biến đổi, bước vài bước, ôm chiếc hộp vào trong ngực mình.
“Bảo con lấy đồ, con lại chạy tới chỗ này ngây người.”
Trầm Mẫn muốn đặt chiếc hộp kia về chỗ cũ.
“Mẹ, miếng vải cùng miếng ngọc bội kia là từ đâu tới?” Trong lòng Hạ Tinh Thần vốn tò mò, thấy phản ứng này của mẹ càng tò mò hơn: “Mẹ có bảo bối tốt gì mà không thể cho con xem?”
Trầm Mẫn không lên tiếng một hồi, không biết đang nghĩ gì.
“Mẹ?” Hạ Tinh Thần gọi một tiếng.
Trầm Mẫn thở dài: “Không có bảo bối gì, không phải bảo bối.”
Bà nói, mở hộp ra. Hạ Tinh Thần nhìn, là một miếng vải màu xanh nhạt, mặt trên thêu hoa lan rất đẹp. Mà ngọc bội kia. . .
Lần trước nhìn thấy ngọc bội trên cổ tiên sinh Bạch Thanh Nhượng, cô cảm thấy quen mắt là không sai. Miếng ngọc bội trong hộp này, không chắc là của ông ấy, nhưng đúng là rất giống. Chí ít từ hình dạng, rất giống.
“Miếng ngọc bội này, con cầm đi!” Trầm Mẫn lấy ngọc bội ra, đặt vào trong tay cô: “Bây giờ trời lạnh, con đừng đeo trên cổ, mẹ cho con một cái túi nhỏ, bình thường con hãy nhét ở trong túi.”
“Mẹ, ngọc bội này là từ đâu?”
Lúc ôm cô, ngọc bội này ở trong tã lót màu xanh nhạt. Trầm Mẫn dĩ nhiên không nói, chỉ nói: “Con đẻ thiếu tháng, cơ thể không tốt lắm. Ngọc bội này là mẹ cầu cho con khoẻ mạnh từ một vị đại sư.”