Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 47: Chương 47: Chương 47: Cậu ta sẽ không cưới em




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hai người vừa rồi đói chọi tương đối gay gắt, vào lúc này, đều bình tĩnh hơn nhiều.

Nhưng, hai người không chủ động mở miệng nói chuyện nữa.

Bầu không khí trong xe hơi lúng túng. Anh chỉ bình tĩnh tiếp tục lái xe, Hạ Tinh Thần dời mắt ra ngoài cửa sổ.

Thời điểm trở lại Phủ Tổng thống đã rất trễ.

Trong trang viên còn lại người giúp việc đứng chào đón. Bạch Dạ Kình xuống xe, phân phó bọn họ nghỉ ngơi, lúc này đoàn người mới lặng lẽ lui đi nghỉ ngơi.

Hạ Tinh Thần một lòng lo lắng cho đứa bé, cũng không để ý, thay dép liền vội vã lên lầu.

Bạch Dạ Kình đi theo.

“Nó đã ngủ.” Lúc cô đẩy cửa phòng bé ra kẽ hở nhỏ, Bạch Dạ Kình ở bên cạnh nhắc nhở.

“Nó bị gì?”

“Cảm.” Bạch Dạ Kình thuận miệng nói.

“Có lên cơn sốt hay ho khan không? Có đưa đến bác sĩ chưa? Mỗi lần nó bị cảm cổ họng đều bị nhiễm trùng.”

Dáng vẻ lo lắng của cô, khiến Bạch Dạ Kình ít nhiều có chút không đành lòng: “Được rồi, bác sĩ Bạch đến khám, nói là ngủ một giấc, ngày mai sẽ khỏe.”

“Nói vậy thật?”

“Ừ.”

“Vậy thì tốt.” Lúc này Hạ Tinh Thần mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi vào xem nó một chút.”

Cô vừa nói, lặng lẽ đi vào. Cũng không mở đèn, chỉ mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, đi đến mép giường.

Ngồi xuống mép giường, nghe hô hấp đều đều của đứa bé, trong lòng rất thỏa mãn. Nhớ nhung trong năm ngày, rốt cuộc có cửa ra.

Thật ra cô chỉ có thể nhịn vài ngày. Nếu không gặp Đại Bạch lâu hơn, cô sẽ điên mất.

Cô cẩn thận sờ trán đứa bé, nhiệt độ bình thường, thở phào. Y thuật của bác sĩ Phó rất tốt, một cảm cúm nho nhỏ, chắc chắn sẽ không có vấn đề.

Hạ Tinh Thần ôm Đại Bạch một hồi, mới ra phòng, trở về phòng ngủ của mình tắm.

Không về mấy ngày, người giúp việc vẫn dọn phòng sạch sẽ, vô cùng chỉnh tề. Đi vào phòng tắm, cô nhớ đến vết thương của Bạch Dạ Kình.

Vừa rồi lúc bị anh vác, mình đang tức giận, e là hạ thủ không có nặng nhẹ. Vết thương của anh đang từ từ khép lại, bị cô đánh mạnh như vậy, sợ lại bị rách.

Bên này.

Bạch Dạ Kình đứng trước gương, cởi áo sơ mi, không kiềm được cau mày.

Đúng như dự đoán, áo sơ mi đã loang lổ vết máu.

Anh né người, liếc nhìn sau lưng, miễn cưỡng có thể thấy vết thương mới hơi khép lại một chút lại bị rách, chảy ra máu. Người phụ nữ này, ra tay thật là nặng.

Trễ như vậy, quả thật không thể xử lý tốt vết thương sau lưng.

Bạch Dạ Kình cũng không có cách khác, chỉ đành phải tự làm. Từ trong ngăn kéo lấy ra vải thưa và cây kéo, đang xử lý, nghe được tiếng gõ cửa.

“Ai?”

“Tôi.” Thanh âm của Hạ Tinh Thần vang lên ở bên ngoài. So với trước kia cô hô to gọi nhỏ với Trì Vị Ương, thanh âm hiện tại mềm nhẹ không tưởng tượng nổi.

Ở trước mặt cô, anh không cần thiết che giấu vết thương.

Hạ Tinh Thần chờ ngoài cửa, trong một giây mở cửa ra, thân hình người đàn ông cao ngất không báo trước rơi vào tầm mắt cô, hô hấp cô nhất thời nặng nề, đôi mắt cũng không biết nên nhìn nơi nào.

Mặc dù lần trước chăm sóc anh, giúp anh lau người, nên thấy hay không đều đã thấy. Chẳng qua là…

Trải qua chuyện bị anh khi dễ, hôm nay cô nào dám nhìn thẳng.

“Trễ như vậy còn dám đến, không sợ tôi ăn em sao?” Bạch Dạ Kình híp mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới, không chú ý không được tự nhiên trên mặt cô.

Hạ Tinh Thần càng quẫn bách.

“Anh đừng nói bậy bạ, tôi đến tìm anh đòi tiền.”

Cô bỗng nhiên nhanh trí, nghĩ ra một lý do quang minh chính đại. Nói đến đây, lập tức lẽ thẳng khí hùng, lưng cũng thẳng tắp, hướng anh xòe tay ra: “Đưa tiền tôi.”

“Tiền gì?” Anh rũ mắt nhìn lòng bàn tay hồng hồng của cô.

“Anh quên ngày cuối cùng tôi chăm sóc anh, anh nói thế nào sao? Anh nói sẽ cho Lãnh Phi tính tiền lương của tôi, mấy ngày nay anh bận rộn, tôi cũng bận nên trì hoãn. Nếu bây giờ nhớ đến, tính trước đi, tránh cho sau này quên.”

Ngày đó anh nói lẫy, người phụ nữ này lại tưởng là thật.

Bạch Dạ Kình trừng cô: “Đi vào.”

Anh xoay người, đi vào trong.

Hạ Tinh Thần thấy vết thương trên lưng anh.

Tỉ lệ vóc người của anh phải nói là hoàn mỹ, toàn thân cao thấp, một chút thịt dư cũng không có, anh là điển hình mặc quần áo lộ vẻ gầy, cỡi quần áo là vóc người cực phẩm. Giờ phút này ở trần, bắp thịt như ẩn như hiện, quyến rũ đến mức khiến người khác sợ hết hồn hết vía.

Chỉ là…

Sau lưng anh đều là từng dấu từng dấu vết thương.

Khá tốt, một điểm này cũng không ảnh hưởng gì, ngược lại càng có thêm vị đàn ông.

“Muốn bao nhiêu?” Bạch Dạ Kình lấy chi phiếu. Dám chạy đến đòi tiền anh, người phụ nữ này tuyệt đối là người đầu tiên.

Hạ Tinh Thần một mực nhìn chằm chằm vào lưng anh, không nghe anh nói. Anh kỳ quái nhìn lại, thấy cô nhìn anh đến xuất thần, mắt híp lại: “Nhìn chăm chú như vậy?”

“A.” Hồi phục tinh thần, ý thức được cái gì, cô dời mắt qua một bên, giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, tôi đang nhìn vết thương trên người anh.”

“Nhờ em ban tặng.”

Trong lòng Hạ Tinh Thần thầm oan, ai bảo anh hét cô, lại vác cô nữa.

“Anh ngồi xuống đi, tôi giúp anh xử lý vết thương.”

“Không phải hối hận lúc đầu không nên chăm sóc tôi sao?”

“…” Hạ Tinh Thần buồn rầu. Anh không thể không lấy lời nói của cô đi cãi lại cô sao?

Mặc dù cãi lại cô, Bạch Dạ Kình thật sự ngồi xuống, cúi đầu lấy vải thưa và thuốc. Đang rầu sau lưng không thể xử lý tốt.

Cô cũng không nói gì thêm, thận trọng xử lý vết thương cho anh, động tác thuần thục.

“Em và Dư Trạch Nam, làm sao quen nhau?” Bạch Dạ Kình đột nhiên mở miệng.

“Hả?”

“Cách xa cậu ta.” Đây không phải thương lượng, mà là không cho phép phản kháng.

“Tại sao?”

“Không có tại sao. Người của Dư gia đều là thập yêu tỉnh du đích đăng*.”

*Thập yêu tỉnh du đích đăng: Tục ngữ ám chỉ người nào đó tâm tư tính toán, gian giảo khéo đưa đẩy, đa mưu túc trí, khó đối phó, không cam lòng tịch mịch, muốn thiệt người lợi mình.

Hạ Tinh Thần bĩu môi: “Tôi thấy anh ấy rất tốt. Dù sao, thập yêu tỉnh du đích đăng đi nữa, cũng đáng tin hơn anh.”

Câu cuối cùng kia, giọng cô rất nhỏ, Bạch Dạ Kình nghe mơ hồ, mặt lạnh lùng nhìn cô: “Lời của tôi, tốt nhất em đừng xem như gió thoảng qua tai, cũng phải hiểu rõ đối tượng. Dư Trạch Nam sẽ cưới em sao?”

Lời của anh vừa dứt, động tác cô ngừng lại.

Tự ái bị thương rất nặng.

Giống như cô đặc biệt hèn mọn. Bất luận là Bạch Dạ Kình anh, hay là Dư Trạch Nam, cô đều trèo cao không đến. Phàm là đến gần một chút, ở trong mắt người khác, xem ra chính là không biết trời cao đất rộng.

Ở trong mắt người khác là vậy, ở trong mắt anh cũng vậy. Nếu chỉ có người khác, vì dụ như Hứa Nham, nói vậy, cô sẽ không khó chịu đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.