Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 48: Chương 48: Chương 48: Giữ khoảng cách với anh




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Phải, anh ấy sẽ không cưới tôi. Người sống ở thế giới khác như các anh, vĩnh viễn cao cao tại thượng, sao có thể để ý người sống ở bên dưới như chúng tôi.”

Trong giọng cô mang theo tự xem nhẹ mình và giận dỗi rất rõ ràng. Khiến Bạch Dạ Kình không khỏi cau mày, nghiêng người nhìn cô.

Cô đã băng bó xong, đặt vải thưa và thuốc xuống, giọng hơi lạnh nói: “Không có chuyện gì khác, tôi về ngủ.”

Dứt lời, không có ở lâu, lập tức đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng Bạch Dạ Kình nồng đậm nóng nảy, không chút suy nghĩ, liền nắm tay cô. Một giây sau, dùng sức, trực tiếp kéo cô ngồi lên chân mình.

Hạ Tinh Thần không nghĩ đến sẽ như vậy, hô hấp của người đàn ông từ trên đỉnh đầu bao phủ xuống, hô hấp của cô liền rối loạn. Kinh hoảng ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt sâu kín của anh, tim cô nhất thời đập nhanh như con nai con.

Dưới mông, bắp thịt trên chân người đàn ông rắn chắc, to lớn có lực. Cô chỉ cảm thấy nóng. Kiểu nóng đó, là từ mông một mực nổ tung, tràn vào mỗi một tế bào bên trong cơ thể cô, mỗi một tấc da thịt, đốt cháy lòng cô. Cô chỉ cảm thấy như ngồi bàn chông, giãy giụa muốn đứng dậy.

Bạch Dạ Kình bá đạo vòng tay qua eo cô, hơi dùng sức, cô lập tức không thể động đậy, bàn tay anh rất lớn, dưới lòng bàn tay anh, eo cô bị ôm chặt.

Khoảng cách như vậy, tư thế như vậy, mập mờ như vậy, khiến Hạ Tinh Thần hoảng hốt. Muốn nói gì, lại phát hiện miệng lưỡi đã khô khốc, không nói nên lời, tay theo bản năng kéo tay anh, ngược lại bị anh nắm, kéo về sau.

Hai người, mười ngón tay đan vào nhau.

Anh ôm chặt lấy, nửa người trên của cô bị cong lại, sát vào ngực anh.

“Bạch Dạ Kình!” Rõ ràng muốn mắng anh, đẩy anh ra, nhưng, trong giọng nói chẳng những không có chút lực, mà còn hoàn toàn mềm nhũn.

Bộ dáng này của cô khiến tâm niệm anh nhất thời rung động mạnh. Ánh mắt quét qua mắt cô, sau đó, đi xuống, rơi vào trên cái mũi đẹp mắt.

Xuống nữa.

Là đôi môi đỏ bừng, hơi mấp máy.

Rơi vào nơi đó, dừng lại không dời đi.

Ánh mắt trở nên thâm trầm, nguy hiểm bắn tán loạn.

Hạ Tinh Thần thấy ánh mắt anh, cổ họng căng thẳng, theo bản năng muốn chạy trốn. Nhưng cô chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã bá đạo hôn lên môi cô.

Mặc dù đã là lần thứ tư bị anh hôn, nhưng Hạ Tinh Thần vẫn không cách nào thản nhiên. Hô hấp cũng dừng lại, tay dùng sức đẩy vai anh, anh vẫn không nhúc nhích, môi càng dùng sức hôn cô.

Dần dần…

Tựa như sức lực cả người cô bị anh hút hết, tê dại. Nụ hôn của anh mang theo tính chiếm hữu làm của riêng, khiến cô khó mà chống đỡ.

Hôn hôn, bàn tay người đàn ông, dần dần không an phận từ ngang eo cô dao động đi lên.

Da thịt và da thịt tiếp xúc, hai người đồng loạt hít hơi.

Hạ Tinh Thần lập tức tỉnh táo, đôi mắt vốn tan rã mê ly miễn cưỡng trống rỗng.

Cô lập tức từ trên chân người đàn ông đứng dậy, hai mắt che một tầng nước và sương mù dày đặc, giống như con nai con kinh hoảng nhìn anh.

Tay theo bản năng kéo cổ áo, cho đến giờ, ngón tay vẫn đang phát run. Nhiệt độ của lồng ngực, đầu ngón tay và hơi thở của anh dường như vẫn còn, cô nóng đến miệng khô lưỡi khô.

Cuối cùng, cô chạy mất dạng khỏi phòng anh. Nói là tìm anh đòi tiền, kết quả, đã sớm ném chuyện tính tiền đến chín tầng mây.

Trở về phòng, rất lâu, cũng còn nhớ lúc anh đuổi theo, anh nặng nề nói bên tai cô: “Cách xa Dư Trạch Nam.”

Thanh âm cô run rẩy hỏi: “Tại sao?”

Anh lẽ thẳng khí hùng, thản nhiên nói: “Tôi không thích.”

Người đàn ông này, thật sự bá đạo đến cực điểm.

Ánh mắt lúc đó, giống như muốn thiêu cháy cô, đốt cô thành tro bụi vậy.

Trong đầu Hạ Tinh Thần đần độn, căn bản không cách nào suy tính, cho nên, không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, kinh hồn táng đởm đẩy anh ra rồi chạy.

Cảm giác lúc ấy, khiến cô cảm thấy, chỉ cần mình chạy chậm một chút mà thôi, có thể bị anh ăn vào bụng.

Quá nguy hiểm!

Nguy hiểm đến mức khiến lòng cô, nhảy loạn suốt đêm.

Lại không nhịn được oán trách mình. Rõ ràng từng bị anh khi dễ, sao lại hoàn toàn không nhớ, rốt cuộc lại bị anh…

Cô cắn môi, ảo não kéo cao chăn, che mình lại, buộc mình không nghĩ đến nữa.

Hôm sau.

Hạ Đại Bạch mắt lim dim buồn ngủ từ trong phòng đi ra, liền bị ôm lên.

Quay đầu nhìn lại, thấy đối phương, hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ đối phương: “Ba, hôm qua ba mang Đại Bảo về rồi sao?”

“Ừ.”

“Ba thật giỏi. Thưởng cho ba một cái hôn.” Cũng không để ý anh có nguyện ý hay không, Đại Bạch chu cái miệng nhỏ nhắn, một tiếng ‘ba’ vang dội lên mặt anh. Thời gian sống chung ngày càng dài, tình cảm ba con bọn họ cũng ngày càng tốt. Mặc dù có lúc hai người vẫn không quên tranh cãi.

“Nếu con không muốn cô ấy không về lâu như vậy, một lát ăn sáng, ba nói gì con chỉ cần gật đầu.”

Hạ Đại Bạch đầu óc mơ hồ: “Một lát ba muốn nói gì?”

“Một lát con tự nhiên biết.”

“Được rồi.”

Bữa ăn sáng.

Hạ Tinh Thần vừa xuất hiện, Đại Bạch liền nũng nịu chui vào ngực cô. Cô ôm lấy bé, hôn hai cái.

“Đại Bảo, con nhớ mẹ.” Tay nhỏ bé của Hạ Đại Bạch ôm cánh tay cô, cười hì hì nhìn người đàn ông ưu nhã ngồi trước bàn ăn: “Ba cũng rất nhớ mẹ.”

Hạ Tinh Thần theo bản năng nhìn Bạch Dạ Kình, nhớ đến chuyện xảy ra tối qua giữa hai người, trên mặt lướt qua vẻ không tự nhiên.

Vốn cho là anh nhất định sẽ chối lời nói của Đại Bạch, nhưng anh lại không có.

Mà quay lại phân phó quản gia mấy câu.

Hạ Tinh Thần không kiềm được nhìn anh lâu hơn, trong đầu nghĩ, ước chừng, anh không nghe được.

Lắc đầu, không cho mình có bất kỳ suy nghĩ bậy bạ gì với anh. Dù sao, hai người vốn không có liên quan gì nhau. Lời đứa bé vừa nói, cùng lắm là thuận miệng nói, nếu cô để trong lòng, sẽ không khỏi tỏ ra cực kỳ ngu ngốc.

Còn nữa, những chuyện kia…

Lần trước, anh ấy khi dễ mình.

Tối qua….

Cô chỉ có thể giải thích là hành vi quấy phá lừa gạt.

Nam nữ trưởng thành độc thân, nhất là bọn họ từng có quan hệ kia, cho dù không có tình cảm gì với nhau, thân thể cũng rất dễ dàng cọ xát ra lửa.

Không để cho mình suy nghĩ bậy bạ nữa, cô ôm con trai ngồi lên ghế, đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ: “Bây giờ còn cảm thấy khó chịu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.