Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 58: Chương 58: Chương 58: Bỗng nhiên không tìm được cô




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lúc Hạ Tinh Thần tỉnh lại, đập vào mắt là căn phòng xa lạ, còn cô, vào giờ phút này cũng đang nằm trên cái giường xa lạ.

Mình đang ở đâu?

Cô mơ mơ màng màng, nửa chống mình, miễn cưỡng ngồi dậy. Trên người lúc lạnh lúc nóng.

Cô cố gắng hồi tưởng, nhớ đến sau khi làm kiểm tra ở bệnh viện, gặp Hứa Nham. Sau đó, không nhớ gì nữa.

“Em tỉnh rồi?”

Cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, Hứa Nham bưng ly nước ấm đi vào, ngồi xuống mép giường: “Uống thuốc rồi ngủ tiếp.”

Thanh âm của anh ta rất ôn nhu.

Cuối cùng cô thanh tỉnh một chút: “Tại sao em ở đây?”

“Em ngủ, anh cũng không biết nên đưa em đi đâu, không thể làm gì khác hơn là tạm thời đến chỗ anh.”

Anh nói vậy, cô mới nhớ, vào lúc này cô thật sự không còn chỗ nào để đi.

Chưa thể xác định bệnh tình, tạm thời không thể về Phủ Tổng thống. Còn nhà cô trước kia, cô đã sớm bán.

“Em ở quán khách sạn. ” Đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ đến, cô vén chăn lên, muốn xuống giường.

Nhưng, hai chân vừa chạm đất, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, không thể đứng.

Hứa Nham đau lòng, ôm cô từ dưới đất lên, đặt cô lên giường.

“Bộ dáng này của em, ngay cả mình cũng lo không xong. Tạm thời đừng đi đâu, ở chỗ này trước đi.”

Hạ Tinh Thần theo bản năng muốn cự tuyệt.

Với mối quan hệ hiện nay của cô và Hứa Nham, cách đối phương càng xa càng tốt.

“Em không muốn liên lụy anh.” Cô nói. Sốt cực kỳ cao, giọng nói cũng khàn khàn.

“Nếu thật sự muốn lây cho anh, vừa rồi ở bệnh viện đã lây. Bây giờ em đi ra ngoài, lại đến quán bar, chỉ có thể tiếp xúc càng nhiều người hơn. Anh nghĩ, em cũng không hy vọng liên lụy những người khác, có phải không?”

Quả thật là thế.

Hứa Nham lấy thuốc đưa cho cô: “Chuyện bây giờ em cần làm chính là ở chỗ anh, đừng đi đâu. Nếu không đợi được, một lát em uống thuốc, chờ thân thể khỏe lên, em muốn đi, anh không cản em.”

Hạ Tinh Thần nhìn anh ta, lại nhìn thuốc trong lòng bàn tay anh ta, không nói gì nữa, uống thuốc.

Dược tính rất mạnh. Vừa uống, trong chốc lát, dược tính liền có tác dụng. Cô mơ mơ màng màng ngủ, ngủ sâu hơn vừa rồi.

Bên kia.

Phòng làm việc Tổng thống, sau khi Bạch Dạ Kình lên xe, Lãnh Phi hỏi: “Bây giờ trở về Phủ Tổng thống sao?”

Anh hơi trầm ngâm, nói: “Đến Bộ ngoại giao.”

Trong lịch trình không có Bộ ngoại giao. Trong lòng Lãnh Phi rõ anh vì ai, cũng không nhiều lời, chỉ lên xe phân phó tài xế.

“Xe trước sau đi đi, không cần đi theo.”

Anh phân phó.

Lãnh Phi đáp một tiếng, gọi điện thoại, phân phó một tiếng, mấy chiếc xe liền nhanh chóng tản ra, hòa vào dòng xe.

Xe chạy một đường, dừng xe lại.

Xe bọn họ, ngừng ở đường phố xa xa, còn cách Bộ ngoại giao một đoạn.

Anh kiên nhẫn ngồi đằng sau chờ, uy nghiêm nhìn cửa ra vào của Bộ ngoại giao. Hôm nay về sớm cũng không vô ích.

Nhưng, vừa nghĩ vậy, tài xế một thân một mình đi ra.

Anh nhíu mày.

Tài xế lên xe, báo cáo: “Thưa ngài, Hạ tiểu thư không có ở bên trong.”

“Sao lại như vậy?”

“Nói là hôm nay Hạ tiểu thư xin nghỉ, không đi làm.”

Xin nghỉ, không đi làm.

Xưa nay cô là một người chuyên nghiệp, nếu không phải chuyện rất quan trọng, sẽ không nghỉ làm. Nhưng, hôm nay, lúc gọi điện, hoàn toàn không nghe cô nhắc đến chuyện quan trọng gì.

Anh không lên tiếng, tài xế cũng không đoán ra ý của Tổng thống đại nhân, đành phải nhìn Lãnh Phi.

Lãnh Phi hỏi: “Về Phủ Tổng thống trước sao?”

“Về.” Anh chỉ nói một chữ đơn giản.

Người phụ nữ này, rất tốt.

Lần đầu tiên tự mình đến đón cô ấy tan việc, cô ấy lại hại anh tốn công.

Tóm lại, cô có cách làm anh khó chịu là được.

Bạch Dạ Kình nhíu mày suy nghĩ, chơi điện thoại, một lúc lâu, ấn dãy số quen thuộc kia.

Cô lại ngủ.

Hứa Nham thận trọng đắp chăn cho cô, lưu luyến nhìn cô, không bỏ đi được.

Vào giờ khắc này, điện thoại cô ở đầu giường đột nhiên vang lên không đúng lúc.

Sợ đánh thức cô, anh ta vội vàng lấy điện thoại, muốn nhấn tắt âm thanh. Ánh mắt lại rơi vào trên màn hình, lập tức trầm xuống.

Bốn chữ ‘ông xã tương lai’, tựa như thanh kiếm đâm đau mắt anh ta.

Thật ra anh ta rất muốn biết, người cô gọi bằng bốn chữ này là ai. Là Dư Trạch Nam, hay là…

Tổng thống đại nhân.

Ổn định ưu tư, ngón tay thật dài của anh ta không bị khống chế trượt đến nút trả lời. Nhưng vừa nhấn, còn chưa kịp nghe thanh âm của đối phương, điện thoại reo một tiếng, hoàn toàn tối đen.

Tắt máy.

Anh ta sợ run nhìn chằm chằm màn hình tối đen kia, hồi lâu, đặt điện thoại lại chỗ cũ.

Bên này.

“Thật xin lỗi, điện thoại ngài gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau. Sorry.” Bạch Dạ Kình cầm điện thoại, nghe giọng nói không có chút nhiệt độ từ trong điện thoại truyền đến, khói mù trên mặt anh càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu.

Cực kỳ tức giận.

Chưa từ bỏ ý định, lại gọi mấy lần, nhưng, mỗi lần đáp lại đều là giọng nói kia.

Điều này khiến anh không khỏi tức giận.

Người phụ nữ này, làm gì vậy?

Về Phủ Tổng thống, thay giày, mặt lạnh, ở dưới lầu nhìn quanh một vòng.

“Hạ tiểu thư đâu?” Hỏi một người giúp việc bên cạnh.

“Hạ tiểu thư vẫn chưa về.”

Mi tâm anh lại giật giật. Không biết tại sao, hôm nay tâm tình của anh đặc biệt dễ dàng tức giận, bất an.

“Ba, bác quản gia nói, hôm nay Đại Bảo không về.”

Hạ Đại Bạch ngồi trên sofa, đang đọc manga ngẩng đầu lên nói.

“Nói bậy nói bạ.” Bạch Dạ Kình không tin. Bọn họ đã nói, tối nay cô phải về tự mình xuống bếp nấu ăn cho anh, lần trước để anh chờ một đêm, lần này cô không dám leo cây nữa đâu.

“Là thật, không tin ba hỏi bác quản gia đi.”

Đứa bé chân thành nói, Bạch Dạ Kình nhíu mày, quay lại bán tin bán nghi (nửa tin nửa ngờ) nhìn quản gia.

“Xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt anh lộ ra khói mù và áp bức, khiến quản gia cảm thấy áp lực lớn.

Khẩn trương cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Sáng nay lúc ra cửa, Hạ tiểu thư đã thông báo, nói là mấy ngày nay tạm thời không về. Còn cố ý dặn tôi chăm sóc tiểu thiếu gia thật tốt.”

“Nguyên nhân?” Thanh âm anh trong trẻo lạnh lùng đến tận xương.

Quản gia lắc đầu: “Cô ấy không nói. Sáng đeo khẩu trang, vội vã đi, thấy sắc mặt không tốt lắm. Đúng rồi, buổi trưa còn gọi nói tôi khử độc cả nhà. Cho nên cả buổi chiều đều ở trong Phủ làm vệ sinh, khử trùng mỗi một góc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.