Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Khó trách có mùi gay mũi.
Chẳng qua là…
Khoan!
Khẩu trang, đột nhiên mất tích, khử độc.
Còn có.
Cú điện thoại xế chiều hôm nay.
Lúc đó anh đã cảm thấy không đúng, chẳng qua lúc đó không nghĩ nhiều.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình trầm xuống, quay lại phân phó người giúp việc: “Gọi thư ký Lãnh cho tôi.”
“Dạ.”
Người giúp việc nghe nói, thấy sắc mặt anh lạnh lùng, không dám thờ ơ, vội vàng chạy ra ngoài.
Lãnh Phi vừa lên xe, đang chuẩn bị đi. Người giúp việc thở hổn hển nói: “Chờ chút, thư ký Lãnh chờ chút.”
Anh ta từ trên xe bước xuống: “Có phải ngài ấy có chuyện gì không?”
“Dạ, ngài ấy bảo lập tức gọi anh vào.”
Lãnh Phi bước vào Phủ Tổng thống, Bạch Dạ Kình đứng trong phòng khách, sắc mặt ngưng trọng khiến lòng anh ta e ngại.
“Có phải xảy ra chuyện gì không?” Lãnh Phi vội hỏi.
“Hạ Tinh Thần mất tích, dùng bất cứ cách gì, lập tức tìm ra cho tôi.”
“Dạ, tôi đi ngay.”
Lãnh Phi vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại.
Nếu dựa vào mạng lưới tình báo của cục tình báo quốc gia, muốn tìm một người quá đơn giản. Nhưng hết lần này đến lần khác, tuyệt đối không thể tự tiện dùng.
Một khi người khác biết Tổng thống đích thân đi tìm một người phụ nữ, ắt sẽ có người cố ý tung tin. Đến lúc đó, ngay cả tính mạng của Hạ tiểu thư và tiểu thiếu gia đều có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Cho nên, anh ta đành phải dựa vào những thế lực trên tay tìm người.
Buổi tối.
Hạ Tinh Thần tỉnh lại. Vẫn chưa hạ sốt, cả người đều bị mồ hôi thấm ướt.
Cô từ trên giường đứng dậy, ra phòng, liền thấy trong phòng bếp, Hứa Nham đang bận rộn. Anh ta từ nhỏ đến lớn đều ăn sung mặc sướng, đương nhiên không quen với chuyện xuống bếp, cho nên động tác trông rất vụng về.
“Em tỉnh rồi?”
Tựa như nhận ra ánh mắt của cô, anh ta đột nhiên ngẩng đầu, vội vàng đi ra: “Có khá hơn chút nào không?”
Hạ Tinh Thần muốn tránh anh ta, sợ lây cho anh ta.
“Bây giờ căn bản không kịp tránh, em đừng lo lắng, em xem, anh đâu sao.” Hứa Nham đỡ cô đến sofa: “Ngồi đi, anh lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho em.”
“Không cần.” Môi cô khô khốc, không có huyết sắc. Chống tay lên sofa, nói: “Hay là em ra ngoài ở, tùy tiện tìm một khách sạn là được.”
Hứa Nham muốn giữ cô lại, nhưng, cô cố chấp phải đi, anh ta nói gì cũng không khuyên được.
“Vậy em chờ anh, anh đi lấy chìa khóa xe. Anh đưa em đi.”
Hứa Nham vừa nói vừa đi vào phòng ngủ của mình.
Hạ Tinh Thần không muốn làm phiền và liên lụy đến anh ta, không đợi anh ta, xách đồ mình, mở cửa đi.
Tuy nhiên, tay vừa đụng vào chốt cửa, cửa đột nhiên bị người bên ngoài cầm chìa khóa mở ra.
Thấy người nọ, cô bối rối chớp mắt.
Đối phương cũng sửng sốt.
Một giây sau, biết rõ căn bản không phải mình suy nghĩ lung tung, Hạ Tinh Không hồi phục tinh thần, chua ngoa nói: “Hạ Tinh Thần, tại sao chị ở đây?”
“…” Cổ họng Hạ Tinh Thần khô khốc. Cho dù muốn giải thích, giờ phút này cũng không nói nên lời.
Cô muốn đi nhưng Hạ Tinh Không giận đến mặt mũi trắng bệch. Giơ tay lên, ‘ba’ một tiếng giòn tan, cô ta hung hăng tát mặt Hạ Tinh Thần một bạt tai.
Cô sớm muốn tránh.
Nhưng, cô thật sự bị bệnh quá nặng, cho đến ki cái tát này kết thúc. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tinh Thần liền sưng đỏ, dấu năm ngón tay đặc biệt rõ ràng.
Một cái tát này, cả người đần độn, suy nghĩ không rõ.
“Tinh Không, em làm gì vậy?” Hứa Nham vừa ra đến cửa liền thấy hình ảnh này.
Mi tâm giật giật, đau lòng kéo Hạ Tinh Thần vào ngực.
“Đưa anh xem, có đau không?”
Hạ Tinh Thần giãy giụa, muốn thoát khỏi ngực anh ta. Anh ta không buông tay, chỉ thất vọng nhìn chằm chằm Hạ Tinh Không: “Tinh Không, Tinh Thần là chị em, sao em có thể đánh cô ấy?”
“Anh Hứa Nham, tại sao anh phải che chở chị ta, chẳng lẽ anh không nhìn ra, chị ta có tâm tư với anh sao?”
Hứa Nham khổ sở cười một tiếng, anh ta thật sự hy vọng cô có lòng với mình.
Đáng tiếc!
Có tâm tư, chỉ có mình.
“Em chờ anh ở ngoài đi, anh muốn nói chuyện với em.” Hứa Nham đẩy cửa, lệnh đuổi khách rất rõ ràng. Sau đó, không nói lời nào ôm ngang Hạ Tinh Thần mơ mơ màng màng, đi vào bên trong.
“Hứa Nham, em không cho phép anh đi, anh đứng lại!” Hạ Tinh Không dây dưa. Vẻ oán hận trên mặt bốc cháy hừng hực.
Một bên nhân, cộng thêm hai người tỉnh táo đều không chú ý đến, giờ phút này, ngoài cửa có người vừa vặn thấy một màn này.
“Đã tìm được người.” Lãnh Phi đến Phủ Tổng thống, nói chuyện đặc biệt dè dặt.
“Ở đâu?” Bạch Dạ Kình từ trước bàn đọc sách đứng dậy.
“Chính ngài xem đi.” Lãnh Phi không dám nói, đưa tấm hình trong điện thoại đến: “Đây là thuộc hạ tôi vừa gửi đến.”
Bạch Dạ Kình nhìn hình, mặt rét lạnh giống như có thể xuyên qua điện thoại.
Ngón tay dài cứng đờ.
Bên trong thư phòng, trong nháy mắt lạnh xuống, khí thế chèn ép khiến Lãnh Phi cũng không dám hô hấp.
Trong hình, Hạ tiểu thư đang nằm trong ngực Hứa Nham, hai người muốn thân mật bao nhiêu là có bấy nhiêu, không khác gì người yêu thông thường.
“Vậy bây giờ cần lập tức đón Hạ tiểu thư về không?” Hồi lâu, Lãnh Phi không biết ý anh, nơm nớp lo sợ hỏi.
“Đón cái gì, không phải cô ấy rất tốt sao?” Thanh âm anh lạnh đến mức không thể lạnh hơn, ném điện thoại lại cho Lãnh Phi: “Về ngủ, không cần để ý cô ấy nữa.”
“…” Lãnh Phi nhận điện thoại, bán tin bán nghi (nửa tin nửa ngờ) từ trong thư phòng đi ra.
Chẳng lẽ, Tổng thống thật sự có thể không quan tâm Hạ tiểu thư sao?
Đúng như dự đoán, người còn chưa đi khỏi Phủ Tổng thống, liền có một cú điện thoại.
… … …
Dưới lầu nhà trọ.
Hạ Tinh Không rưng rưng không thể tin nhìn chằm chằm Hứa Nham: “Anh nói gì? Anh lặp lại lần nữa!”
“Thật xin lỗi. Chúng ta hủy bỏ hôn ước đi.”
“Vì Hạ Tinh Thần sao? Anh Hứa Nham, em không muốn, nếu vì vừa rồi em tát chị ta, anh tức giận với em, vậy em xin lỗi anh. Em thật sự không biết chị ta bị bệnh.” Hạ Tinh Thần quấn lấy cánh tay Hứa Nham, giống như bắt được cây rơm rạ cuối cùng.
Hứa Nham đẩy tay cô ta ra: “Thật xin lỗi, Tinh Không, thật ra những lời này không có liên quan đến chuyện hôm nay. Anh đã sớm muốn nói, chẳng qua là không tìm được thời cơ tốt.”
“Anh Hứa Nham, anh không thể đối với em như vậy.”
Hạ Tinh Không cầu khẩn. Còn muốn nói gì, bỗng nhiên ánh đèn từ bên ngoài tiểu khu chiếu vào.
Hai người theo bản năng nhìn qua bên kia, ánh đèn chiếu vào, bọn họ không thể mở mắt.
Sau đó.
Mấy chiếc xe xa hoa từ bên ngoài chậm rãi chạy vào, dừng lại.
Đám người quần áo đen bước xuống, sau đó, có người mở cửa xe, Bạch Dạ Kình mặc áo choàng dài màu xám từ trên xe bước xuống.
Ban đêm, gió lạnh phất qua vạt áo anh. Anh cao 188cm đứng đó, nhìn qua hai người, đôi mắt tràn đầy khí thế bức người.