Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 60: Chương 60: Chương 60: Loại bạn gái khiến người ta ghét.




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh đứng đó, dáng người cao 188cm, mắt nhìn xuống hai người, chỉ một ánh mắt đã đủ chèn ép người khác.

Hứa Nham cực kỳ kinh ngạc. Không, nên nói là khiếp sợ.

“Tổng. . . Tổng thống tiên sinh “

Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn anh ta, mặt anh không cảm xúc khiến người đối diện cảm thấy vô cùng bức bách.

“Cô ấy ở chỗ này?” Anh quay đầu, trầm giọng hỏi Lãnh Phi.

Lãnh Phi gật đầu: “Vâng, đang ở nhà của Hứa tiên sinh.”

Bạch Dạ Kình lại liếc nhìn Hứa Nham. Nhìn chòng chọc, sau đó liền nhấc chân bước vào thang máy.

Hứa Nham từ trong khiếp sợ chậm rãi hồi phục lại tinh thần, anh ta nói với Hạ Tinh Không: “Anh lên lầu trước xem sao đã.”

Dứt lời, đi theo người trước mặt, vội vả vào thang máy.

Chỉ để lại mỗi Hạ Tinh Không đứng đó, ánh mắt tràn đầy sự ghen tỵ. Hết Tổng thống, lại đến Hứa Nham, Hạ Tinh Thần chỉ là một phụ nữ đã sinh con, rốt cuộc có cái gì hấp dẫn?

Bạch Dạ Kình trầm ổn đi đến cửa, Hứa Nham cầm chìa khóa còn chưa kịp mở cửa, cửa phòng đã bị người từ bên trong mở ra.

Người ở bên trong, đã yếu ớt đến nỗi bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Anh liếc nhìn, sắc mặt lạnh lẽo không có chút nhiệt độ.

Hạ Tinh Thần chấn động. Cô hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ xuất hiện trước mặt mình.

Cảm giác xúc động chỉ kéo dài mấy giây ngắn ngủn.

Cô chợt nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình, liền vội vã che mũi và miệng lại, tay còn lại đã theo bản năng đóng cánh cửa.

Hai mắt Bạch Dạ Kình lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, quát lạnh một tiếng: “Đóng lại thử xem “

Bị khí thế của anh làm cho khiếp sợ, Hạ Tinh Thần đè tay ở chốt cửa thật sự không dám động đậy, chỉ ngước nhìn anh với đôi mắt ửng đỏ, trông giống như anh là một con hổ hung mãnh, mà cô chỉ là chú thỏ nhỏ sắp bị anh ăn thịt.

“Ra ngoài.” Giọng Bạch Dạ Kình tương đối kém, như đang ra lệnh.

Hai chân Hạ Tinh Thần như nhũn ra, chậm chạp bước đi.

Cánh tay dài của anh vươn ra kéo một cái. Cô hoàn toàn không làm được gì, thân thể giống như bao cát va vào ngực anh. Cơ ngực anh rắn chắc giống như đá, đập vào khiến cô váng đầu hoa mắt.

Tay Bạch Dạ Kình chạm vào trán cô, nhiệt độ nơi đó khiến anh kinh hãi, thấp giọng ra lệnh cho Lãnh Phi: “Thông báo cho bác sĩ Phó, dẫn theo đội chữa bệnh của cậu ấy chờ ở phủ Tổng thống.”

“Vâng.” Lãnh Phi lập tức đáp lại.

“Anh đừng ở gần tôi như vậy.” Hạ Tinh Thần sợ lây bệnh cho anh, cơ hồ đã dùng hết toàn lực đẩy tay anh ra. Do thân thể cực kỳ nóng, nên đầu ngón tay mảnh khảnh của cô cũng đầy mồ hôi.

Từ đầu đến cuối, các đường nét trên khuôn mặt của Bạch Dạ Kình vẫn luôn căng chặt, không hề buông cánh tay đặt ngang hông cô, tay còn lại bỗng nhiên vén lớp tóc dính bết mồ hôi của cô lên. Trên mặt in rõ dấu năm ngón tay đang sưng đỏ, bất ngờ chập vào tầm mắt anh. Ngay cả Lãnh Phi bên cạnh cũng rất kinh ngạc.

Đây rõ ràng là đã bị ai đó tát.

“Sao lại như vậy?” Anh hỏi, trong giọng điệu còn kèm theo sự chèn ép khiến người khác không thở nổi.

Hạ Tinh Thần nghiêng đầu, không lên tiếng.

Tay anh hơi dùng lực, cầm lấy cằm cô, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn qua. Cứ như vậy, dấu vết trên khuôn mặt càng rõ ràng hơn.

Cô đau đến cau mày. Anh trừng mắt nhìn, quay lại nhìn về phía Hứa Nham, trầm giọng hỏi lần nữa: “Ai làm?”

Cho đến lúc này, tâm tư của Tổng thống tiên sinh, người đứng xem như Hứa Nham đây đã thấy rất rõ ràng.

Anh ta có thể vì Tinh Thần mà không sợ gì cả, nhưng người đàn ông có quyền lợi cao nhất quốc gia này, đừng trước người bệnh như cô, chưa từng lùi bước hoặc có một giây do dự.

“Hứa tiên sinh, anh ấy đang hỏi anh.” Thấy Hứa Nham không lên tiếng, Lãnh Phi liền thúc giục.

Hứa Nham nói: “Thật ra chỉ là hiểu lầm. Tính tình của Tinh Không không thể trầm ổn được như Tinh Thần, trước giờ vẫn luôn có chút lỗ mãng.”

“Hạ Tinh Không?” Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Tinh Thần: “Vị hôn thê của anh ta?”

Anh cố ý tăng thêm ba chữ vị hôn thê.

Hạ Tinh Thần gật đầu: “Ừm.”

Anh liền hừ lạnh: “Đáng đời, không biết điều.”

“…” Lãnh Phi cùng Hứa Nham sững sờ.

Còn tưởng rằng Tổng thống đại nhân sẽ trút giận cho cô, ít nhất cũng sẽ phân xử giúp cô.

Hạ Tinh Thần giận đến hốc mắt đỏ au.

Cô vùng vẫy, cũng không biết từ đâu truyền tới sức lực, lập tức đẩy cánh tay anh ra.

“Tôi không biết điều như vậy đó, tôi đáng ghét, đáng đánh hơn nữa, cũng không cần anh quan tâm.” Hạ Tinh Thần giận dữ tránh thân thể anh, cất bước đi ra ngoài.

Bạch Dạ Kình lạnh mặt, sãi bước theo.

Giây kế tiếp, cả người cô lơ lửng trên không, bị người đàn ông ngang ngược bế lên.

“Anh buông tôi ra.”

“Im miệng.”

“Tôi đáng đời, bị đánh cũng đáng đời, bị bệnh cũng đáng đời, anh không cần để ý đến tôi.” Cô giận dỗi, chóp mũi có chút chua xót. Lúc thân thể càng khó chịu, thì trong lòng cũng càng yếu ớt.

Thế nhưng, anh không hề có ý định vỗ về cô, chỉ lạnh giọng nói: “Hiện tại em đang bị nghi ngờ mắc bệnh dịch lây truyền Wis, nếu còn muốn chạy loạn truyền nhiễm hơn cho nhiều người, tôi sẽ trói em lại.”

Cho nên nói

Người này, chạy đến đây tìm cô, hoàn toàn là bởi vì sợ tình hình bệnh dịch lan truyền đi.

Hạ Tinh Thần không còn sức lực để tranh cãi với anh, đến cuối cùng, bị anh nhét vào trong xe.

Hứa Nham theo chân xuống đến nơi, Bạch Dạ Kình sắp xếp ổn thỏa cho cô xong, lại bước xuống khỏi xe.

“Trong vòng một ngày, khiến cho Hạ Tinh Không đến xin lỗi cô ấy. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”

Một câu nói ngắn gọn, giọng nói nén chặt chỉ có người ở ngoài xe mới có thể nghe rõ.

Sau đó, anh không hề chần chừ, lần nữa bước đến xe.

Lãnh Phi vội vàng ngăn cản: “Ngài . . . Hay là, anh đổi xe khác. . .”

Anh ta đã uyển chuyển hết khả năng.

“Nhiều lời.”

Bạch Dạ Kình lên tiếng, lập tức mở cửa xe, ngồi vào bên trong.

Anh ngồi bên phải, Hạ Tinh Thần ngồi bên trái.

Dọc theo đường đi, hai người ngồi đối mặt nhau, từ đầu đến cuối anh luôn nhìn thẳng, mà cô vẫn còn tức giận vì những lời nói kia của anh, mặt luôn nhìn ngoài cửa sổ.

Dường như Bạch Dạ Kình không có ý định nói chuyện với cô, cúi đầu xử lý email của mình.

“Một cái tát cảm thấy rất uất ức?” Vốn tưởng rằng anh sẽ không nói chuyện, nhưng cuối cùng anh cũng mở miệng.

Hạ Tinh Thần nói: “Không dám có uất ức gì. Anh nói đáng đời thì chính là như vậy.”

Giọng nói kỳ quái, đáng ghét.

Nhưng Bạch Dạ Kình không tức giận, chỉ nhếch mí mắt liếc nhìn cô: “Biết thể loại bạn gái cũ như thế nào khiến người khác ghét nhất không?”

“…” Cô lười để ý đến anh.

“Chính là người giống như em vậy.” Ánh mắt anh sắc lạnh: “Chia tay đã bao nhiêu năm rồi, còn đi quấy nhiễu người khác.”

Người này đang dạy dỗ cô sao, hơn nữa còn hùng hồn như vậy?

Hạ Tinh Thần cảm thấy buồn bực, tức giận: “Nếu không nhờ phúc của anh, sao chúng tôi lại chia tay?”

“Cảm thấy tiếc à, hiện tại muốn quay lại sao?” Giọng nói anh lạnh hơn mấy phần.

“Dĩ nhiên tiếc nuối.” Hạ Tinh Thần cố chấp nghiêm mặt, nhìn anh: “Không phải anh nói có cách khiến cho anh ấy cưới tôi sao, hiện tại tôi rất hối hận, muốn anh ấy cưới tôi, chi bằng, anh giúp tôi nghĩ cách đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.