Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình sắc tựa như kiếm, lạnh buốt chiếu đến: “Tôi thấy cái tát này còn nhẹ, chưa khiến em thức tỉnh.”
Hóa ra cô bị tát một cái, làm cho anh rất hả dạ.
Sự tức giận nén ở ngực cô, càng tích càng nhiều: “Anh thả tôi ở phía trước, tôi không muốn cùng anh trở về phủ Tổng thống.”
Cho dù không bệnh chết cũng sẽ bị chọc cho tức chết.
“…” Căn bản Bạch Dạ Kình không phản ứng với lời của cô, hai chân bắt chéo, âm trầm liếc nhìn cô.
Bộ dáng khinh thường kia khiến người khác không thể nhịn được.
Hạ Tinh Thần nhất thời cảm thấy vô cùng uất ức trong lòng.
Nếu như thân thể khỏe mạnh, sao cô có thể quấy nhiễu Hứa Nham được, lúc ấy không phải tác dụng của thuốc khiến mơ mơ màng màng, cô cũng đã sớm rời đi rồi, sao có thể ăn cái tát kia của Hạ Tinh Không được.
Cái tát kia coi như bỏ đi, nhưng tại sao cô phải ở trước mặt anh chịu sự căm giận không giải thích được.
Suy cho cùng, cô cũng đâu đắc tội với anh.
Không nghĩ đến thì thôi, càng nghĩ càng không cam lòng. Cô lập tức đặt tay lên cửa xe.
Bạch Dạ Kình nhíu mày: “Làm gì?”
“Bảo Lãnh Phi dừng xe.”
“Chưa có ai dám ra lệnh cho tôi.” Sắc mặt anh nghiêm nghị.
Hạ Tinh Thần liền đẩy cửa xe.
Thân thể cô chồm ra trước cửa, tung người định nhảy xuống.
Trán Bạch Dạ Kình hằn lên từng đường gân. Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, gió lạnh bên ngoài ùa vào, anh vươn tay ra kéo cô về.
“Hạ Tinh Thần, em tự tìm cái chết?” Không thể nhịn được nữa, anh gầm thét lên.
Anh hất tung văn kiện trong tay còn lại, tiếng vang dội lại trong xe khiến lòng người bị chấn động mãnh liệt.
Mảnh giấy sắc bén sượt qua tai cô, lập tức tạo nên vết thương, máu chậm rãi chảy ra.
Sắc mặt anh lạnh lùng, ánh mắt kia giống như muốn nuốt chửng cô vậy.
Lòng cô run rẩy, nhưng vẫn vênh váo nhìn lại anh, cũng không biết là bị bộ dạng kia của anh hù dọa, hay là tủi thân, mà đôi môi đỏ mọng mím chặt, nước mắt không kìm được chảy xuống.
“Khóc cái gì?” Anh vẫn tức giận như cũ. Hôm nay thật sự bị cô gái này chọc giận hết lần này đến lần khác.
“…” Hạ Tinh Thần không nói gì, chỉ tức giận vùng khỏi tay anh.
Cúi đầu nhìn qua, cổ tay vốn trắng như tuyết vào lúc này đã đỏ ửng một mảnh.
Anh dùng lực thật sự mạnh.
Lúc này hai người không nói gì nữa.
Thật ra cô đâu có ngu ngốc như vậy, cũng không có lá gan lớn như thế. Mới vừa rồi chỉ định dọa anh chút thôi, sao cô dám nhảy ra bên ngoài chứ, còn nhiều xe như vậy, trừ phi cô không muốn sống nữa.
Hơn nữa, tuy ngoài miệng nói rằng không muốn cùng anh trở về phủ Tổng thống, nhưng mà, lòng cô biết rõ đó chỉ là những lời trong lúc tức giận mà thôi.
Không trở về phủ Tổng thống, cô còn có chỗ nào để đi, huống chi hiện tại cô vẫn là người cần được cách ly.
Cho nên, không khí giữa hai người vẫn luôn căng thẳng như vậy.
Cho đến khi xe dừng trước phủ Tổng thống, có người đến cung kính mở cửa xe, cô mới đeo khẩu trang, đi xuống trước.
Không chỉ có hai chân mà cả người cô cũng mềm nhũn như cũ. Đêm thu gió thổi đến, trên người lại lúc lạnh lúc nóng, thật sự rất khó chịu.
Hiển nhiên Bạch Dạ Kình vẫn đang tức giận, không để ý đến, mặc cô chậm rãi bước đi trong trang viên.
Hạ Đại Bạch mang dép lê mặc quần áo ngủ, nhào ra, giọng nói trong trẻo: “Đại Bảo.”
Tựa như một thiên sứ nhỏ, cậu bé chạy đến định ôm cô. Hạ Tinh Thần cũng rất muốn ôm con mình, nhưng mà, cô nào dám.
“Đại Bạch, con đừng tới đây.” Cô nhíu mày, như gặp phải kẻ địch, trực tiếp lui về phía sau.
Bạch Dạ Kình cũng giống vậy, trầm giọng ra lệnh: “Quản gia, dẫn tiểu thiếu gia ôm vào nhà chính, trong hai ngày kế tiếp không được phép để cậu bé vào tòa nhà phụ.”
“Vâng.”
Quản gia nhận được mệnh lệnh, lập tức cản cậu bé lại.
Hạ Đại Bạch không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy ba ôm Đại Bảo nhà cậu đến tòa nhà phụ.
Cậu bé vừa thấy cảnh này, cũng không giằng co làm gì. Nằm trong ngực quản gia cười khanh khách, ngây thơ hỏi: “Bác quản gia, có phải ba muốn nói chuyện yêu đương với Đại Bảo nhà cháu nói, cho nên mới không cho phép cháu quấy nhiễu?”
“Có lẽ vậy.”
“Hẳn là họ đi tạo tiểu Bảo Bảo.”
“…” Quản gia co rút khóe môi. Đứa nhỏ này . . . .
“Ba nói, hai người phải ngủ cùng nhau, mới có thể tạo ra tiểu Bảo Bảo. Vậy cháu không đi làm phiền bọn họ, bác quản gia, bác cũng đừng để những người khác đi làm phiền bọn họ nha!”
“…”
“Cháu rất thích em gái nhỏ, bác quản gia, bác nói xem bọn họ có thể tạo một em gái nhỏ chơi cùng với cháu không, nhưng mà lỡ như là một đứa em trai thì sao, cháu không thích có em trai đâu?”
Quản gia thật sự rất muốn nói rằng, cậu bé đã suy nghĩ quá nhiều. Nhưng mà nhìn khuôn mặt đầy vẻ mong đợi của cậu bé, ông lại không nói nên lời.
Bên trong một căn phòng, rất tối, không có chút ánh sáng nào. Hứa Nham nhắm hai mắt nửa ở trên giường.
Cho dù đã lâu như vậy, nhưng trong không khí, vẫn còn vương lại mùi hương của cô.
Anh ta dùng sức hít thở, cố gắng tìm chút an ủi, muốn an ủi cảm giác trống trãi và đau lòng nơi tim.
Nhưng mà . . . . .
Càng như vậy, ngực anh ta, càng đau.
Cô bị Tổng thống đại nhân ôm đi như vậy, anh ta ở bên cạnh, ngay cả tư cách ngăn cản cũng không có.
Cô cách anh ta, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa . . .
Không biết nằm bao lâu, anh ta liền mò mẫm điện thoại di động ở đầu giường, bấm một dãy số gọi ra ngoài.
“Anh Hứa Nham, em không muốn chia tay.” Điện thoại mới vừa thông, Hạ Tinh Không ở bên kia đã khóc cầu khẩn: “Em sẽ không hủy bỏ hôn ước với anh đâu, em không muốn.”
“Anh đã quyết định rồi, thật sự xin lỗi.” Lời của Hứa Nham, cho thấy hoàn toàn không có cơ hội xoay chuyển. Dừng lại giây lát, anh ta tiếp tục nói: “Ngày mai, đến tìm Tinh Thần thành tâm xin lỗi cô ấy đi.”
“Em đi xin lỗi Hạ Tinh Thần sao?” Hạ Tinh Không bị anh câu nói sau cùng của anh làm cho giận đến phát run, giọng nói cũng run rẩy: “Hứa Nham, anh đừng ức hiếp người quá đáng, Hạ Tinh Thần chiếm người đàn ông của em, cô ta có nói xin lỗi tôi cũng sẽ vĩnh viễn không tha thứ, cô ta dựa vào cái gì mà bắt em phải xin lỗi cô ta, có chết em cũng sẽ không đi.”
Giọng nói Hạ Tinh Không càng về sau càng sắc bén, càng ngày càng cuồng loạn.
Hạ Tinh Không, Hứa Nham chưa từng gặp qua.
Chỉ cảm thấy bị cô ta làm cho đau đầu, anh ta ấn ấn mi tâm: “Em chớ trút giận lên người Tinh Thần, tất cả đều là lỗi của anh. Tinh Không . . . . “
Anh ta hơi dừng lại, sau đó mệt mỏi ngồi thẳng người, giọng nói hơi trầm xuống: “Từ trước đến giờ anh chưa từng yêu em, chỉ là anh ích kỉ, muốn tìm chút bóng dáng của Tinh Thần trên người em. Nhưng mà, sau đó anh phát hiện, thật ra hai người không hề giống nhau chút nào.”
Ở bên kia, Hạ Tinh Không hít thở không thông, hô hấp nặng nề.