Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Anh nói cái gì?” Hạ Tinh Không nghe đối phương nói như vậy, cảm thấy rất khó tin: “Tại sao lại bảo tôi không cần đi nữa? Rõ ràng chúng ta phải xếp hàng, cũng mua vé máy bay xong rồi! Có phải anh nhầm lẫn gì không hả? A lô? Này?”
Đối phương không cho cô ta nói thêm điều gì mà cúp máy.
Hạ Tinh Không cảm thấy dường như có ai đùa giỡn cô ta, không cam lòng, cô ta gọi lại. Đối phương chỉ than thở, nói: “Tinh Không, cô cũng đừng nổi giận. Chuyện này, bộ trưởng cũng không có cách nào. Ông ấy chỉ nói là ý của người nào đó ở trên. Có phải dạo gần đây cô đã đắc tội với ai không?”
Đối phương đã nói như vậy, Hạ Tinh Không sửng sốt một lúc lâu. Nếu một người có khả năng dừng mọi công việc của cô ta một cách dễ dàng như vậy mà lại là người dạo gần đây cô ta đã đắc tội... chẳng lẽ là ngài Tổng thống sao?
Chẳng lẽ, anh ta có thể vì Hạ Tinh Thần mà làm những chuyện như vậy sao?
Càng nghĩ, Hạ Tinh Không càng cảm thấy chuyện này là điều không thể. Từ đầu đến cuối, cô ta không muốn tin rằng, Hạ Tinh Thần lại có sức hấp dẫn như vậy. Chưa từ bỏ ý định, cô ta gọi điện cho Hứa Nham.
Cho đến khi Hứa Nham nói với cô ta rằng, đây đúng là chuyện ngài Tổng thống bảo anh ta làm thì cô ta mới hoàn toàn tin tưởng. Cô ta giận đến mức suýt chút nữa đã đập tan điện thoại.
Hạ Tinh Không giận dữ, mở cửa xông ra ngoài thì gặp Lý Linh Nhất đang hào hứng đi vào: “Tinh Không, con mau ra xem này. Mẹ vừa mua cho con một đôi giày múa khác đó. Xem có đẹp hay không?”
“Còn thử cái gì nữa chứ! Có được đi nữa đâu!”
Lý Linh Nhất a một tiếng: “Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải vừa đặt vé xong à? Sao lại nói là không đi nữa chứ?”
“Còn không phải là do con khốn Hạ Tinh Thần kia chứ?”
“Có liên quan gì đến cô ta?” Lý Linh Nhất không hiểu.
Hạ Tinh Không nhớ lại chuyện hai ngày trước, hốc mắt cũng đỏ lên.
“Cô ta leo lên giường Tổng thống nên đã phá hỏng công việc của con. Hứa Nham còn nói rằng Tổng thống đã nói nếu như con không xin lỗi cô ta thì tự gánh lấy hậu quả. Bây giờ chỉ mất một chuyến lưu diễn, nếu như con không chủ động nói xin lỗi thì công việc này cũng mất luôn. Nghiêm trọng hơn thì sau này cũng đừng hòng nhảy múa nữa!”
Lý Linh Nhất bị kinh hãi: “Không thể nào chứ? Tổng thống...sao lại bảo vệ nó như vậy? Có phải con đề cao cô ta quá rồi không?”
“Con không nói chuyện với mẹ vội! Bây giờ con phải đi nói chuyện với cô ta đã!” Hạ Tinh Không đi qua Lý Linh Nhất, nổi giận bỏ ra ngoài.
“Con có biết tìm nó ở đâu không?” Lý Linh Nhất đuổi theo, hỏi.
“Phủ Tổng thống!”
Phủ Tổng thống sao?
Lý Linh Nhất lại hoảng sợ. Hạ Tinh Thần...ở trong phủ Tổng thống sao? Chẳng lẽ, sẽ có một ngày, con nhỏ này lại có thể trở thành phu nhân Tổng thống sao?
...
“Bác sĩ Phó, anh ấy sao rồi?” Chờ sau khi kiểm tra xong, Hạ Tinh Thần mới hỏi Phó Dật Trần.
“Hạ tiểu thư, tạm thời cô đừng gặp ngài Tổng thống nữa. Hai người tách nhau ra thì hơn. Khó khăn lắm cô mới giảm sốt, nếu ở cạnh nhau sẽ lây đó!” Phó Dật Trần trả lời.
Hạ Tinh Thần liếc nhìn Bạch Dạ Kình, gật đầu: “À, được. Vậy bây giờ tôi ra ngoài ngay đây!”
Mặt Bạch Dạ Kình đen lại. Cô gái này, sao đột nhiên lại ngoan như vậy chứ?
“Còn nữa...” Phó Dật Trần dừng một chút, hắng giọng rồi nói: “Nếu bắt buộc gặp mặt thì tốt nhất không nên hôn môi...Những điều này, cho dù tôi không nói thì hai người cũng biết phải không?”
“...” Mặt Hạ Tinh Thần đỏ lên.
Bạch Dạ Kình ném gối qua: “Bác sĩ Phó, cậu thật lắm chuyện!”
Phó Dật Trần dễ dàng tiếp được chiếc gối: “Ngài Tổng thống, tôi chỉ làm tròn trách nhiệm mà thôi!”
“Tôi đi ra ngoài trước đây, hai anh cứ từ từ nói chuyện đi!” Hạ Tinh Thần kéo cửa ra ngoài, trốn mất. Bước chân vội vàng, nhanh chóng trốn mất.
Hạ Tinh Thần trở về phòng, chuẩn bị ăn điểm tâm. Đột nhiên di động reo lên, giọng nói Trì Vị Ương vang lên: “Tinh Thần, cậu mau bảo bọn họ cho mình vào đi. Đã khám xét người, thẻ căn cước cũng đã xem nhưng không để cho mình vào!”
“Cậu đang ở đâu vậy?”
“Ở bên ngoài phủ Tổng thống!”
“Cậu đến thật à?” Hạ Tinh Thần có chút ngoài ý muốn. May mà bác sĩ Phó cũng có chút ngoài ý muốn: “Cậu đợi một lát, mình ra ngoài đón cậu!”
Một lúc sau, người giúp việc đưa Trì Vị Ương vào phủ/
Trì Vị Ương vừa đi vừa than vãn với người gúp việc: “Đúng là quá phiền toái, chỗ nào cũng cấm, còn phải lăn vân tay, đo nhiên độ cơ thể!”
“Không còn cách nào khác! Dù sao bây giờ vẫn đang trong giai đoạn đặc thù!”
Suy nghĩ kỹ lại, trong phủ của Tổng thống, sao lại không thể đặc thú chứ?
Trì Vị Ương vừa đi vừa nói, vừa vào có cảm giác vào nơi quá rực rỡ. Khi tới cầu thang càng cảm thấy hoành tráng hơn thì thấy một bóng dáng thon dài đi từ trong ra. Cô khựng lại bước chân, cả người sững sờ.
Lại là anh ta! Phó Dật Trần, Phó Dật Trần...
Đã bao lâu rồi cô chưa gặp anh? Lâu đến mức, cô cảm thấy...đã sắp quên mất cái tên này rồi...
Lâu đến mất ngay cả dáng vẻ, khuôn mặt này...dường như đã biến mất trong đầu cô. Một chút dấu vết cũng không có...
Trước kia điên cuồng như vậy, ăn cơm, đi bộ, đọc sách ngay cả đều nhớ đến anh...
Nhưng, sau đó...thật là không nhớ tới anh ta nữa...
Cô đã quên anh ta rồi...Quên mất trong cuộc đời này anh là người quan trọng nhất của cô...
Hiển nhiên, Phó Dật Trần cũng không ngờ sẽ gặp lại Trì Vị Ương, anh cũng ngơ ngẩn cả người.
Khóe môi giật giật, định nói gì nhưng Trì Vị Ương đã tránh anh, muốn đi vào bên trong.
Đột nhiên cổ tay bị người khác giữ lại, Trì Vị Ương cảm thấy trái tim đau đớn. Nhưng chỉ lạnh nhạt nhìn anh một cái, hỏi người giúp việc: “Ai vậy? Sao lại không lễ phép?”
“Bác sĩ Phó! Trì tiểu thư là khách của Hạ tiểu thư ạ!” Người giúp việc vội vàng giải thích.
“Cho dù là khách của ai, ai cũng vào đều phải khử trùng!” Phó Dật Trần không nói lời nào dắt cô sang phòng khác. Trì Vị Ương giẫy giụa hai cái rồi không cựa quậy nữa.
Đàn ông này, sức lực lớn kinh khùng.
Cô bị đẩy vào một căn phòng, trong đó có vài nhân viên y tế ở bên trong. Khi thấy gương mặt âm trầm, lạnh lùng của Phó Dật Trần đi vào thì vội vàng nói: “Bác sĩ Phó!”
Chào xong, mọi người mới tò mò nhìn cô gái trẻ tuổi bị bác sĩ kéo vào.
Cô ấy là ai vậy? Rất ít khi thấy bác sĩ Phó thân cận với một người phụ nữ.
“Khử trùng cho cô ấy! Còn nữa, chuẩn bị một bộ đồ bảo hộ để cô ấy mặc vào!” Khuôn mặt Phó Dật Trần không tỏ thái độ gì, nói.
“Vâng!”
Phó Dật Trần đi ra ngoài. Đi tới cửa lại dừng lại, quay đầu hỏi một câu: “Mặc quần áo xong thì không nên để cho vi khuẩn có cơ hội âm nhập!”
Thái độ vẫn lạnh lùng, cứng rắn.
“Được, anh yên tâm!” Nhân viên y tế vội vàng trả lời.
Anh cũng không ở lại lâu, đứng ở trước cửa một lúc rồi bỏ đi. Cho đến khi cửa hoàn toàn đóng lại, Trì Vị Ương mới nhìn sang, rõ ràng đã không thấy gì nhưng cô vẫn không chuyển mắt sang.
Hốc mắt dần ửng đỏ, không thể kiềm chế được. Tất cả mọi việc đến quá đột ngột, giống như nằm mơ vậy. Thật ra, có chút không chân thật. Nhưng mà, người kia, rõ ràng đã xuất hiện rồi...
...
“Cô là bạn của bác sĩ Phó sao?” Nhân viên y tế vừa khử trùng giúp cô, vừa tán gẫu: “Tôi thấy bác sĩ Phó rất lo lắng cho cô!”
“A — đối với người phụ nữ nào anh ta chẳng lo lắng như vậy chứ?” Trì Vị Ương cười lạnh một tiếng, trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Đâu có!”
Trì Vị Ương nhìn đối phương hỏi: “Các cô rất thân với anh ta sao? Đã gặp mặt vợ anh ta chưa? Có đẹp không?”