Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 67: Chương 67: Chương 67: Gặp lại người cũ.




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Một loạt các vấn đề khiến đối phương ngạc nhiên, không chớp mắt.

Trong lúc bất chợt cô cũng cảm thấy bản thân không thú vị. Chuyện giữa cô và anh đã là quá khứ rồi. Hôm nay, anh đã cưới vợ, cô vẫn còn quan tâm chuyện này, không phải là quá nực cười sao? Vợ anh ta có đẹp hay không thì cũng chẳng quan hệ đến cô.

Vừa nghĩ như vậy, cô ngượng ngùng nói: “Được rồi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. Cô cứ coi như tôi chưa nói gì đi!”

Đối phương lắc đầu: “Thật ra thì bác sĩ Phó rất kín trong chuyện đời sống riêng. Cho dù chúng tôi làm việc với anh ấy nhiều năm như vậy nhưng đúng là không biết gì chuyện cá nhân của anh ấy. Càng không biết anh ấy đã kết hôn rồi!”

Trì Vị Ương không nói gì nữa. Chẳng qua, bên ngực trái cảm thấy đau nhói như xưa. Anh, nhất định rất yêu vợ anh!

Còn ở bên này…

Lúc Phó Dật Trần vào phòng Bạch Dạ Kình, thì Bạch Dạ Kình đang bàn chuyện với Lãnh Phi. Thấy anh đi vào, hai người hơi dừng lại một cút.

Phó Dật Trần ngồi xuống ghế salon, hơi mất tinh thần, xua tay: “Hai người tiếp tục nói chuyện đi, không cần quan tâm đến tôi!”

“Không phải cậu đi rồi à?”

“Lát nữa đi sau!

Bạch Dạ Kình không quan tâm tới anh ta nữa. Dù sao, anh ta đi lúc nào thì anh cũng chẳng quan tâm, tiếp tục nói với Lãnh Phi.

“Kế hoạch đem lại sức sống cho thành phố công nghiệp hiện nay là bắt buộc. Khi nào tình hình bệnh dịch tiến triển tốt hơi thì phải nhanh chóng hẹn Bộ trưởng bộ tài chính, tôi...”

Đột nhiên, Phó Dật Trần bỗng đứng dậy, đi mấy bước lại ngồi xuống. Một lúc sau, lại đứng dậy, đi mấy bước rồi lại ngồi xuống.

Bạch Dạ Kình nhìn anh ta chằm chằm, đến khi Phó Dật Trần đứng dậy lần thứ thì thì anh không thể nhịn được nữa.

Anh lạnh mặt nói: “Lãnh Phi, ném người này ra ngoài cho tôi!”

“Vâng, Tổng thống!”

“Này, Lãnh Phi! Cậu buông tay ra! Dù gì cậu cũng nên nể mặt lần trước mẹ cậu bệnh tôi đã đến khám đó!”

“Thật xin lỗi, bác sĩ Phó! Anh làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc tôi và ngài Tổng thống bàn chuyện công việc. Tốt nhất anh cứ đi đi lại lại ở ngoài cho mát!”

“Lạnh như vậy, ai muốn đứng ở ngoài chứ?” Phó Dật Trần than vãn, nhưng mà cửa đã bị đóng sầm lại.

Anh đập cửa liên hồi nhưng không ai để ý đến anh nữa. Xoay người thì thấy Trì Vị Ương đi ra khỏi phòng khử trùng. Anh trừng mắt nhìn, vẻ mặt như muốn đánh người nói với cô: “Sao mặc mỏng như thế? Để đề phòng bệnh dịch, mang khẩu trang, rồi thêm một đôi bao tay cho cô ấy!”

Hạ Tinh Thần thấy Trì Vị Ương, thì Trì Vị Ương được mặc giống như bánh chưng.

“Cậu mặc như vài lớp như vậy mà vẫn đi bộ được à?”

Trì Vị Ương tức muốn chết. Cô cảm thấy rõ ràng Phó Dật Trần muốn chỉnh cô, muốn cô xấu xí thì cũng thôi, còn khiến cô không thở nổi.

Tên đàn ông xấu xa, suýt khiến cô chết ngộp rồi.

“Nhất định tên Phó Dật Trần này là một tên khốn kiếp!” Cô tức giận, lột bỏ khẩu trang ra.

“Bác sĩ Phó đã chuẩn bị như vậy cũng bởi vi khuẩn có khả năng biến đổi. Anh ta cũng chỉ phòng ngừa bệnh thôi, không muốn quá nhiều người bị lây bệnh.”

“Anh ta mà biết lo lắng sao? Có chồn chúc tết gà thì có!”

“Tại sao giọng điệu cậu lại như vậy chứ? Bác sĩ Phó đắc tội cậu rồi sao?” Hạ Tinh Thần nằm trên giường, bảo Trì Vị Ương cách xa mình hơn một chút.

Trì Vị Ương yên lặng, buồn rầu như sắp khóc đến nơi. Cô hơi phiền muộn, xua tay, nói: “Không nói đến anh ta nữa, nói về cậu đi, bây giờ cậu sao rồi?”

Hạ Tinh Thần nhìn chăm chú Trì Vị Ương. Cô ảo giác sao? Sao cô cảm thấy khi nhắc đến bác sĩ Phó, thái độ của cô ấy cực kỳ khác lạ.

Vốn dĩ cô còn định hỏi thêm đôi câu, nhưng lại có người gõ cửa.

“Hạ tiểu thư, bên ngoài có một tiểu thư tên là Hạ Tinh Không đến tìm cô. Có cho cô ấy vào không ạ?”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.