Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 73: Chương 73: Chương 73: Tình tay ba phức tạp




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Xem ra, Bạch Dạ Kình gặp phiền phức. Có điều, gặp phiền phức hay không thì liên quan gì đến cô?

Dù sao phủ tổng thống cũng là anh ta bảo mình vào ở. Cô cũng chẳng ngại Tống Duy Nhất.

Đối với Bạch Dạ Kình, trong lòng cô luôn có chút oán khí kỳ quái, cho nên cô chẳng nể nang gì, cũng không sợ Hạ Tinh Không nói chuyện của mình cho Tống Duy Nhất.

“Mình biết chị ấy ở đâu. Không phải ở phủ tổng thống sao?” Tống Duy Nhất liếc nhìn Hạ Tinh Không.

Hạ Tinh Không kinh ngạc suýt rớt cằm: “Cậu biết á?”

“Mình đã từng gặp cô ấy ở phủ tổng thống.” Tống Duy Nhất không quan tâm lắm. Hạ Tinh Không nhìn thẳng vào mắt Tống Duy Nhất, cô biết quan hệ giữa Hạ Tinh Thần và tổng thống, bình tĩnh được thế này đúng là chẳng giống cô tí nào.

“Bộ đồ này đẹp thật đấy, cho tôi xem với.” Tống Duy Nhất hoàn toàn không biết tâm tư lúc này của Hạ Tinh Không, lực chú ý lập tức bị chiếc áo sơ mi trong tay cô thu hút. Cô ấy cẩn thận đánh giá một chút: “Dù sao đồ mình đặt hôm nay cũng chưa lấy được, chẳng bằng mua cho anh ấy một chiếc áo sơ mi trước. Hạ Tinh Không, cậu cảm thấy cái này thế nào?”

“Đẹp mà, tặng bạn trai cậu được đấy. Nhưng bộ đồ này chị mình ngắm trúng trước rồi.”

“Chị ấy xem trước thì sao? Chị ấy có mua nổi đâu?” Tống Duy Nhất cười nói một câu, Hạ Tinh Thần còn chưa nói gì, cô ấy đã quay đầu lại nói với nhân viên: “Kiểu áo này mọi người có bao nhiêu chiếc, tôi mua hết. Chỉ để lại bộ này, tất cả bộ khác mang đi tiêu hủy hết đi.”

“…” Đúng là khẩu khí lớn thật.

Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy buồn cười.

“Kiểu áo này trong tiệm chúng tôi chỉ còn duy nhất bộ này thôi ạ.” Nhân viên bán hàng giải thích.

Hạ Tinh Thần bất ngờ, lập tức đưa thẻ cho nhân viên: “Phiền cô tính tiền giúp, tôi mua bộ này.”

“Vâng, tiểu thư.” Nhân viên bán hàng nhận thẻ. Hai người ai muốn mua đối với cô mà nói chẳng khác gì nhau cả.

“Hạ Tinh Thần, chị có ý gì?” Tống Duy Nhất sầm mặt.

Cô thản nhiên trả lời: “Tôi mua chứ sao, tôi cũng thích bộ đồ này nên mua thôi, là ý như vậy đó.”

“Tôi không cho phép cô bán cho chị ta.” Tống Duy Nhất mắt lạnh lẽo trừng nhân viên bán hàng, có chút kiêu ngạo và tự đại của thiên kim tiểu thư: “Tôi ra giá gấp mười, bán bộ đồ này cho tôi.”

Đối phương hơi khó xử: “Xin lỗi, tiểu thư. Quy định của chúng tôi là không thể tự tiện thu thừa tiền của khách hàng. Bộ đồ này giá bao nhiêu chúng tôi chỉ có thể thu bấy nhiêu.”

“Chị à, em nói thật nhé, chị đừng chấp nhất mua bộ đồ này làm gì. Bộ đồ này hợp với Duy Nhất hơn. Chị miễn cưỡng mua chính là không biết tự lượng sức mình, lại tạo ra trò hề nào đó thì mất mặt lắm.”

Ý sâu xa trong lời nói của Hạ Tinh Không Hạ Tinh Thần không phải không nghe ra. Cô lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Chị có làm trò cười hay không thì không biết, có điều chị thấy giờ em đã thành trò cười rồi đấy. Thật vất vả mới lấy lại được công việc, lại ngại quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi à?”

“…” Lời này là uy hiếp trắng trợn. Hạ Tinh Không tức giận đến mặt mũi trắng bệch.

Tống Duy Nhất nghe không hiểu hai chị em nhà này đang nói gì, chỉ mất kiên nhẫn thúc dục nhân viên bán hàng một tiếng: “Còn ngây người làm gì, gói quần áo cho bọn tôi đi chứ!”

“Vâng.” Nhân viên bán hàng nhìn Tống Duy Nhất lại nhìn Hạ Tinh Thần.

Hạ Tinh Không nén tức giận nói: “Duy Nhất, mình thấy cậu cũng không cần tranh giành làm gì, bộ đồ này chị mình mua chắc cũng để tặng bạn trai chị ấy.”

“Chị ta mua cho bạn trai thì liên quan gì đến mình? Bộ đồ này hôm nay mình nhất định phải mua!”

“Xin lỗi, tôi cũng sẽ không nhường đâu.” Hạ Tinh Thần hiếm khi mới chấp nhất đến vậy. Nếu là bình thường, chuyện khác thì có thể từ từ nói chuyện, bộ đồ này cô cũng có thể nhường lại.

“Duy Nhất, cậu biết bạn trai cô ấy là ai, bộ đồ này mua cho ai không?” Hạ Tinh Không lại nói một câu đầy ẩn ý, ánh mắt không tốt lành gì liếc qua người Hạ Tinh Thần.

Hạ Tinh Thần sớm đã chẳng sợ gì, kệ cô ta nói nên cũng chẳng lấy làm giật mình hay nhột trong lòng.

“Bộ đồ này chị ta mua cho…”

“Mua cho tôi.” Hạ Tinh Không còn chưa nói xong, một giọng nam quen thuộc đã truyền tới.

Cô chấn động, hô hấp lập tức nặng nề hơn hẳn.

Bên này, Hạ Tinh Thần nghe thấy tiếng nên quay qua liền thấy Hứa Nham đang bước tới.

Tống Duy Nhất đánh giá anh ta vài cái: “Hôm qua chúng tôi gặp anh rồi, là phiên dịch bên cạnh Dạ Kình.”

“Chào Tống tiểu thư, không nghĩ tới lại gặp được cô ở chỗ này.” Hứa Nham hơi hơi vuốt cằm, tao nhã chào hỏi. Ánh mắt xẹt qua khuôn mặt tái xanh của Hạ Tinh Không rồi sau đó rơi xuống người Hạ Tinh Thần, màu mắt đậm hơn hẳn, rồi phục hồi bình thường nhìn về chiếc áo sơ mi trên tay Tống Duy Nhất: “Cái áo sơmi này Tinh Thần muốn chọn cho tôi.”

“Hóa ra cô ấy muốn tặng cho anh. Hai người…” Ngón tay Tống Duy Nhất chỉ anh ta rồi lại chỉ Hạ Tinh Thần: “Anh là bạn trai chị ấy?”

“Không phải!” Giọng Hạ Tinh Không sắc bén giành trước trả lời, cảm xúc có chút kích động: “Hứa Nham không phải bạn trai của chị ta, anh ấy là hôn phu của mình!”

Tống Duy Nhất ngây ngốc, liếc mắt nhìn ba người, chỉ cảm thấy thật buồn cười: “Xem ra tình tay ba phức tạp. Như vậy đi, nếu bộ đồ này chị ấy chọn cho anh, giờ anh cũng ở đây rồi, tôi không giành với chị ấy nữa.”

Sau khi Tống Duy Nhất biết Hạ Tinh Thần có bạn trai, nhìn cô bỗng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, nói với nhân viên bán hàng: “Gói quần áo cho Hạ tiểu thư đi, tôi không mua nữa.”

“Được.”

Hạ Tinh Thần từ đầu tới cuối không nói một câu, Hứa Nham nhận bộ đồ nhân viên bán hàng đưa cho, lướt qua mặt Hạ Tinh Không kéo cô ra khỏi tiệm.

Ánh mắt Hạ Tinh Không ai oán nhìn chằm chằm bọn họ, hận đến muốn nhìn chọc ra một cái lỗ sau lưng bọn họ.

Nước mắt đột nhiên rơi xuống, lúc nhìn bọn họ biến mất chỉ cảm thấy trái tim như bị người ta đào rỗng.

Cô yêu người đàn ông này, chờ anh ta bao nhiêu năm rõ ràng đã ở trong tầm tay rồi, vì sao vừa về nước, trở lại thế giới của Hạ Tinh Thần tất cả đều hóa thành bọt nước.

“Đừng khóc, khóc gì chứ, mình thấy họ xứng đôi mà.” Tống Duy Nhất đưa khăn tay cho Hạ Tinh Không, cô còn ước gì Hạ Tinh Thần với Hứa Nham là một đôi.

Không biết vì sao lần đầu gặp Hạ Tinh Thần, trong lòng cô đột nhiên tràn ngập cảnh giác.

“Cậu không hiểu được đâu!” Hạ Tinh Không còn si ngốc nhìn theo phương hướng bọn họ biến mất.

“Mình không hiểu tình tay ba phức tạp của mọi người. Nhưng điều mình biết đó là người đàn ông của mình phải yêu mình và chỉ yêu một mình mình.” Tống Duy Nhất tự tin hếch cằm, nghĩ đến người đàn ông kiêu ngạo cao quý kia, biểu cảm trên mặt càng thêm ngọt ngào, trong lòng lại tràn đầy sùng bái: “Người mình nhìn trúng nhất định là người tốt nhất thế giới, yêu mình nhất trên đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.